Thì Ra Ông Thẳng Như Này Chương 15: Bị heo Peppa mini ám rồi Chương trước Chương tiếp Tôi gian nan hỏi Hạ Hà, "Thế… mông cậu không sao chứ?" Hạ Hà nhíu mày cảm thụ, "Không có cảm giác gì." Hắn đá chậu xương rồng kia, "Cái phọt phẹt này tuổi gì sánh vai." Hạ Hà quay lại dạy dỗ thằng tóc đỏ đã đánh lén mình.
Thông tin truyện Thì Ra Ông "Thẳng" Như Này Tuyên Lê Đam Mỹ, Hài Hước, Sủng, HE Trọn bộ - FULL 10 tháng 7044 938 45 Đánh giá: 4.2/5 từ 24 nhận xét Tên gốc: Nguyên lai ngươi là loại này thẳng nam Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, vườn trường, cường cường, chủ thụ, ngôi thứ nhất, tình cảm, ngọt sủng, 1×1, HE Edit: Tree
Thì Ra Ông "thẳng" Như Này FULL - (Chương 6) - Tác giả Tuyên Lê Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Thì Ra Ông 'Thẳng' Như Này ngoài điểm kém ra thì đúng là có đầy đủ tố chất để hút gái. Nhưng chắc chắn một điều là, các cô sẽ không biết hắn ngáo keo chó cỡ nào đâu. Hạ Hà đứng lên bục quán quân. Hứa Đa giơ máy ảnh nhảy nhót quanh hắn, "tách tách tách
Thì Ra Ông Thẳng Như Này. Enjoy Story Audio Collection 26527 from GTA, converted by Google Translate API.
Thì ra ông "thẳng" như này Tác giả: Tuyên Lê Edit: Tree Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, vườn trường, chủ thụ, ngôi thứ nhất, tình cảm, ngọt sủng, 1×1, HE CP chính: …
RMJG.
Thì ra ông “thẳng” như này Tác giả Tuyên Lê Edit Tree Chương 4 Định mệnh sao có thể chuẩn xác một cách vô lý nhưng đầy thuyết phục như thế chứ!!! Tiết toán đầu tiên, cả lớp rạp ra bàn như ngả rạ. Thầy dạy toán bất lực với đám ngu lâu khó đào tạo này, “Tôi ở trên nói ra rả ra rả mà các cô các cậu ở dưới không nghe câu gì, đến lúc trong đầu rỗng tuếch thì lại trách thầy trách cô nhớ.” Học sinh dưới lớp bật cười rinh rích. “Hay lắm đấy mà cười. Cái gì cũng không biết mà dám mở miệng ra cười! Im lặng hết cho tôi.” Thầy toán nói, “Hạ Hà, dậy mau, lên bảng giải câu này.” Bị Hứa Đa huých cùi chỏ, Hạ Hà, người vẫn nằm gục ra bàn suốt từ lúc chuông reo đến giờ chậm rãi đứng lên. Trên bảng là một bài số học. Hạ Hà đứng trước bảng đen, tự tin phóng khoáng múa ra hai chữ “Bài giải”. Sau đó, hắn tỉnh bơ quay sang hỏi thầy giáo, “Đoạn sau em chịu rồi, thầy cho em một điểm được không ạ?” Lại một trận cười ầm ĩ vang lên. “Dễ thế mà cũng không biết làm, có thấy xấu hổ không?” Thầy nhìn về phía Hứa Đa đang ngoác mồm cười to nhất. Tôi có một linh cảm xấu. Quả nhiên, ánh mắt của thầy lướt qua Hứa Đa, vèo phát bay thẳng đến chỗ tôi ở góc trong cùng. “Bạn mới, em đó, lên bảng giải bài này.” Tôi bước lên bảng dưới cái nhìn như khoan lỗ của Hạ Hà, gần như là cầm phấn viết luôn mà không cần suy nghĩ. Tôi không viết “bài giải” nữa mà dùng luôn của Hạ Hà. Dưới lớp lặng phắc như tờ. Giải xong, Hạ Hà nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt rất ngạc nhiên. Đề dễ thế này mà không biết làm, tôi cũng rất ngạc nhiên đấy. Thầy toán nhìn tôi bằng ánh mắt hiền từ. “Em tên gì?” “Đoàn Tinh Ngôn ạ.” Thầy nói, “Cả lớp nhìn lên đây, các bước giải bài này cực kỳ chuẩn, có thể được điểm cao nhất. Cả lớp tham khảo bạn Ngôn nhé.” “Vâng vâng vâng.” “Gút chóp.” “Quá tuyệt vời luôn.” Các bạn vô hồn hò reo. ———– Buổi chiều có tiết thể dục, do lớp có khá nhiều bạn chuyên về thể dục thể thao nên toàn bộ lớp 10 đều được sử dụng phòng thay đồ. Trịnh Dục đã nói cho tôi biết trước vị trí của phòng thay đồ, tôi cầm theo bộ thể thao đến thay. Bước đến cửa, tôi nghe thấy Hứa Đa nói bên trong, “Cái lùm mé, sao Đoàn Tinh Ngôn có thể giải được bài khó thế nhở?” Tôi … Đó không phải là một câu hỏi cơ bản đến không thể cơ bản hơn được à? Người khác lên tiếng, “Mày quản được người ta à.” Là thanh âm của Hạ Hà. Hứa Đa “Tao tò mò thôi mà, nếu cậu ta là thánh học thì sao lại bị phân vào lớp bọn mình nhỉ?” Trịnh Dục đáp, “Chắc trúng tủ bài kia.” Hứa Đa “Mày nói chuẩn đấy, nhìn cậu ta cũng không giống hội giáo sư lắm, sách giáo khoa sạch bóng, còn bọc bìa nữa, bệnh hình thức.” Bọc bìa sách mà là bệnh hình thức, logic gì ảo ma vậy? Tôi đẩy cửa bước vào. Hạ Hà điềm nhiên như không liếc tôi, Trịnh Dục ngượng ngùng gật đầu với tôi. Hứa Đa cười khan hai tiếng, “Ông cũng đến thay quần áo à ha ha.” Tôi gật đầu, đứng trước một dãy tủ, bắt đầu cởi đồng phục học sinh. Hạ Hà thúc giục, “Thay xong chưa? Lượn thôi.” Kế đó tôi nghe thấy tiếng đóng cửa. Tiết thể dục lớp được chia thành hai nhóm là nhóm bóng rổ và nhóm bóng chuyền. Tôi được phân vào nhóm bóng rổ. Tôi không thích chơi bóng rổ cho lắm. Con trai vận động chẳng khác gì những chiếc bánh bao vừa mới ra khỏi lò, tỏa ra đủ loại mùi vị. Một đám đực rựa tranh nhau một quả bóng chắc chắn sẽ không tránh khỏi tiếp xúc thân thể, điều này khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Vậy nên tôi chỉ cưỡi ngựa xem hoa giả vờ lắc lư vài cái. Những cậu trai còn lại thì rất nghiêm túc và rất nhiệt tình với môn thể thao này, tập trung toàn bộ sự chú ý vào quả bóng trên sân. Hứa Đa bỗng nhiên hét to, “Ây Ngôn, bắt lấy!” Tôi ngơ ngác quay đầu, vừa định giơ tay đỡ, Hạ Hà đã xoay mình cướp bóng trước mặt tôi, thực hiện động tác ba bước ném rổ tiêu chuẩn, bóng vào rổ. Hạ Hà ngoảnh lại liếc tôi. Nhìn cái gì mà gì? Khịa à? Đám con trai đội bên tươi cười giòn giã chạy ra đập tay với Hạ Hà. Hứa Đa vỗ đùi, “Ai nha Ngôn, sao ông lại ngớ ra thế?” Lòng tự trọng của tôi rục rịch rồi, tôi phải nghiêm túc lại thôi. Sau đó tôi bắt đầu nhắm vào Hạ Hà, hắn bị tôi đuổi ráo riết nên không thể ghi bàn thường xuyên như trước được nữa. Mặt hắn lộ ra vẻ bất lực, còn lòng tôi thì bừng lên một trận đã quá pepsi ơi. Hắn không thích tôi, tôi càng làm cho hắn khó chịu. Hạ Hà là chủ lực của đội kia, bị kèm chặt thế này thành ra tạo cơ hội cho Trịnh Dục bên tôi liên tục ghi bàn, tỷ số dần được kéo ra. Hứa Đa vỗ vai tôi, “Làm tốt lắm!” Đồng đội của Hạ Hà tìm được cơ hội để chuyền bóng cho hắn, song đã bị tôi theo dõi sát sao. Hắn làm một động tác giả, nhưng thực chất là lùi lại và ném bóng cho một người khác. Có điều lúc lùi trọng tâm hắn không vững, loạng choạng lùi về sau. Tôi lập tức dừng bước chân, song cơ thể vẫn duy trì quán tính ngả về trước và ngã về phía Hạ Hà. Tôi nghe thấy tiếng kêu cảm thán của các bạn xung quanh. Thật may là có Hạ Hà làm đệm lót nên mặt tôi không bị hôn đất. Cơ mà hình như có gì đó sai sai… Đều là con trai, rất nhanh tôi đã nhận ra mặt mình đang úp vào chỗ nào. Đó là một bộ phận rất yếu ớt và nhạy cảm, Hạ Hà sẽ không bị sao chứ… Chỗ đó của hắn không tỏa ra mùi gì kỳ lạ, có thể đoán được bình thường rất thích sạch sẽ… WTF tôi điên cmnr, tôi đang nghĩ cái vẹo gì thế? Tôi chống hai tay xuống đất tính ngồi dậy, đám con trai thấy thế vội vàng chạy đến ba chân bốn cẳng nâng tôi lên. Còn mấy người qua đỡ Hạ Hạ dậy. Trịnh Dục hỏi tôi, “Không sao chứ?” Tôi, “Không sao.” Chỉ là đầu gối của tôi hơi đau, lòng bàn tay cũng bị trầy xước. Cái tôi lo lắng hơn là “đôi pin” của Hạ Hà kìa, nếu hỏng tôi cũng không bồi thường nổi đâu. Hạ Hà đã được đỡ ngồi dậy, mặt mũi ửng hồng bất thường. Đám con trai xung quanh thấy chúng tôi không sao thì bắt đầu cười ầm lên, “Hahahahaha, chúng mày thấy không, thằng Ngôn úp mặt vào dái thằng Hà!” Còn có thằng cha hỏi tôi, “To không cu?” “Mùi gì thế?” Đám này vô vị thật đấy. Nếu tò mò thế thì tự qua úp mặt vào là biết ngay thôi. Giáo viên thể dục đến xử lý, cho tôi và Hạ Hà nghỉ ngơi, còn những người khác tiếp tục đánh bóng. Tôi chậm rãi đi tới, ngồi xuống cạnh Hạ Hà, “Cậu không sao chứ?” Hạ Hà né tránh ánh mắt tôi, “Không sao, ông thì sao?” “Tôi cũng không sao,” Tôi đáp, “Xin lỗi nhé.” Hạ Hà nói, “Xin lỗi gì chứ, là tôi liên lụy ông mà.” Tuy hắn nói thế nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi, nếu không phải tôi đột nhiên nhiệt huyết dâng trào thì hắn cũng sẽ không bị ngã như thế. Bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo. Thật may thầy thể dục đến đúng lúc, hỏi chúng tôi có cần đến phòng y tế không. Hạ Hà nói, “Có ạ, tay bạn Ngôn bị xước.” Tâm trạng tôi thoáng phức tạp, không ngờ hắn lại nhìn thấy, chứng tỏ là người khá tinh tế. Tôi và Hạ Hà im lặng đi đến phòng y tế, cô y tế bôi thuốc vào tay tôi và xịt thuốc vào cùi chỏ Hạ Hà. Bước ra khỏi cửa phòng y tế, tôi ngập ngừng hỏi Hạ Hà, “Cậu… chỗ đó ổn chứ?” Hạ Hà sửng sốt, khuôn mặt màu lúa mạch đỏ lên với tốc độ bàn thờ, nói nhanh, “Không sao.” Rồi lập tức quay người đi mà chẳng nhìn tôi lấy một cái. Không ngờ hắn còn biết xấu hổ. Nhưng mà cái này đúng là xấu hổ thật. ———— Buổi tối Hạ Hà không qua phòng khác, mà dựa vào đầu giường cắm mặt nghịch di động. Tôi đánh răng rửa mặt xong chuẩn bị lên giường ngủ, bỗng nghe thấy Hạ Hà bảo, “Ê Đoàn Tinh Ngôn, add wechat đi.” Tôi hơi bất ngờ. Không phải hắn không thích tôi à, sao lại chủ động bảo add wechat? Hạ Hà bổ sung thêm câu, “Lớp trưởng bảo tôi add ông vào group lớp.” “À.” Tôi lấy di động quét QR wechat của hắn. Tên WeChat của Hạ Hà chỉ độc một chữ “Hà”, ảnh đại diện là hình một chú chó Alaska, chắc là nhà hắn nuôi. Tôi thuận tay lướt qua vòng bạn bè của hắn, phát hiện Hạ Hà đã đăng status một phút trước –【 Anh em trai thẳng chọc trời 】 Tên này bị thần kinh giật linh tinh à, chuyện này cũng đăng lên wechat làm vẹo gì. Như kiểu có mình mi là trai thẳng, còn người khác thì đếu phải ấy. Wechat báo có tin nhắn mới, Chu Lam Lam gửi cho tôi một đường link. 【Chấn động địa cầu, văng qua lục địa! Học sinh chuyển trường đè XH xuống đất hôn!】 Học sinh chuyển trường là tôi, XH chắc là Hạ Hà? XH viết tắt của Xia He – pinyin của Hạ Hà nha các ông Vốn lúc đầu tôi không cảm thấy gì, song giờ bị cái tít nói như kia khiến cảm giác xấu hổ bỗng chốc choáng ngợp đầu óc tôi. Bài đăng có nội dung như này【Tiết thể dục chiều nay của mị, vì bảo vệ riêng tư nên mị sẽ không nói tên lớp đâu, nói chung là một trong mấy lớp học thể dục chiều thứ năm đó. Đúng lúc mị lên cơn vã nên chạy đến lớp 10 để ngắm cho đỡ vã. Vốn dĩ XH và Cá hấp cũng đủ cho người ta phê hơn hất cùn rồi, ấy nhưng không ngờ học sinh mới chuyển đến lại đỉnh của chóp đến thế! Lạnh lùng cấm dục, da trắng đến phát sáng… Khí chất ôi thôi the best! Cái lùm mía sao con gái lớp 10 hên thế không biết, gato vailoz!】 … Tôi phát hiện con gái có xu hướng thích phóng đại khi ở trên mạng. Lầu 2【Ok ok đừng lái nữa cua vào trọng tâm đê thớt ơi】 Lầu 3【Học sinh chuyển trường nào thế? Có phải cũng học nghệ thuật không? Lập team đi khảo sát sau giờ học ngày mai nào chị em ơiiiii】 Chủ thớt【Muốn biết thông tin học sinh chuyển trường vui lòng đi thẳng ra cửa quẹo trái, cảm ơn. Bớt xàm ngôn đi, dzô chủ đề chính này chị em. Con trai lớp 10 chia thành 2 nhóm đấu nhau, XH và học sinh chuyển trường ở hai đội hai chiến tuyến. Vốn dĩ tình văn hình chẳng khác gì ngày thường, tức cơ bản là sân nhà của XH và Cá hấp. Học sinh chuyển trường được mỗi cái mặt đẹp chứ trình bóng rổ đúng là cùi bắp, đội XH dần vươn lên dẫn đầu. Đến nửa trận đấu, Hứa bấy bì chuyền bóng cho học sinh chuyển trường, XH thấy thế lập tức vươn người cướp bóng. Lát sau, thế trận đã xảy ra biến hóa. Học sinh chuyển trường dần rũ mùi phèn và bắt đầu kèm sát sao XH, điều kỳ lạ là XH cũng xảy ra dị biến, như kiểu sợ ấy, cái trò kèm cặp tiểu học này mà cũng không phá nổi】 Lầu 5【Ngửi được mùi gian tình, nụ cười dần trở nên thiếu đạo Lầu 6【Tui đoán như vầy, XH cướp bóng của học sinh chuyển trường, học sinh chuyển trường dỗi thế là tỏ ý “em tuk á, dỗi á” cho XH biết. XH chiều chuộng cho ẻm kèm mình, bụng nghĩ thua bóng không sao, để bạn trai thua mới chết. Đó, chắc là tình thú của các cặp đôi đấy chị em】 Lầu 7【Đại ka trường x Học sinh chuyển trường mlem mlem! Kí lùm mía gato … Tôi cạn lời thật sự. Trí tưởng tượng của họ đã bay ra khỏi trái đất, vươn đến tầm vũ trụ rồi. Chủ thớt【Chị em bình tĩnh bình tĩnh đã, đjnk kount vẫn còn ở phía sau. Thấy XH chơi bất thường, Cá hấp đã dẫn đội bạn nhanh chóng vượt lên dẫn trước về tỷ số. Đồng đội chuyền bóng cho XH nhưng học sinh chuyển trường lại ngó lom lom như hổ rình mồi, có thể thấy được XH bấy giờ đã có phần sốt ruột, ảnh bèn lùi lại một bước và chuyền bóng cho người khác, đúng lúc này dị biến xảy ra —— XH lùi không vững ngã ngửa ra sau, học sinh chuyển trường đứng đối diện cũng theo quán tính mà ngã sấp mặt về phía trước. Sau đó! CAO TRÀO ĐẾN!!! Mặt của học sinh chuyển trường vừa vặn úp vào háng của XH!!! Lúc đó mị suýt thì hú tiếng chó đấy chị em ạ!!! Định mệnh sao có thể chuẩn xác một cách vô lý nhưng đầy thuyết phục như thế chứ!!!】 Tôi cũng muốn biết tại sao nó lại chuẩn xác một cách vô lý nhưng đầy thuyết phục như thế đó. Lầu 9【Quá kích thích, máu mũi chầm chậm chảy Lầu 10【Huhu mị không được chứng kiến mhu mhuuuuu! Cảm giác như đã bỏ lỡ 1 tỷ mhuuuuuuuuuuu] Lầu 11【Ảnh minh là thế này đúng không chủ thớt?】 Tôi nhấn vào bức ảnh mà lầu 11 gửi… là ảnh vẽ 2 người que y xì nhau. Rõ ràng chỉ là nguệch ngoạc mấy nét, sao tôi lại có thể ngửi thấy mùi 18+ thế nhỉ. Vốn tôi không thể nhìn được vị trí của mình và Hạ Hà khi đó, thế nhưng bây giờ trong đầu tôi lại đột nhiên hiện lên một hình ảnh. Định mệnh nó chứ lầu 11… đúng là thiên tài phái tả thực. ————— Hạ Hà is nhật ký【Cái đinh công mệnh sao lúc đó anh mày lại cửng vậy hả?!!!】 Tree Ảnh minh họa của lầu 11 là dư lày đúng không? Chương 5
Hạ Hà tắm xong đi ra, tôi đang ngồi thẳng lưng trên ghế, với quyển giáo trình mở toang trước mặt, vờ như không có chuyện gì xảy kỳ thực trong lòng tôi đã dậy Hà, hắn…Hắn cong?Cong từ khi nào?Tại sao hết người này đến người khác quanh tôi đều không thoát khỏi số phận “cong” thế.“Còn đang học hở,” Hạ Hà lên tiếng, giọng điệu như có phần đắn đo, “Cũng muộn rồi… đến giờ đi ngủ rồi.”Hắn nói chuyện sao cứ dừng lại giữa chừng thế nhỉ?Nếu tôi không xem trộm di động của Hạ Hà, thì tôi sẽ hiểu “đi ngủ” này chỉ đơn giản là ngủ mà bây giờ tôi đã không dằn được nghĩ ngợi bậy nói đi ngủ, là chỉ lên giường đắp chăn nhắm mắt, hay là ý gì khác?Tôi đã thay nghĩ bị ô nhiễm vác theo tâm trạng rối bời mà nằm xuống giường, quay lưng với Hạ Hà, mở di động lên Hà “Đừng xem điện thoại nữa, bọn mình có thể… trò chuyện trước khi ngủ.”Người tôi cứng ngắc, “Nói chuyện gì?”Nói chuyện xong rồi hắn còn muốn làm gì nữa?“Nói gì cũng được, nói một lúc thôi.”Không biết có phải tôi nghĩ nhiều không, mà tôi cảm thấy giọng Hạ Hà cũng có vẻ hơi căng đành phải bỏ điện thoại xuống, “Cậu nói đi, tôi nghe.”Hạ Hà hỏi, “Ngôn xem gì đấy.”Tôi đáp, “Không có gì.”Hạ Hà “Ngôn chưa từng cầm theo điện thoại lên giường ngủ.”Tôi không dám nghĩ tại sao hắn lại quan sát tôi tỉ mỉ như thế…Nhưng hôm nay tôi nhất định phải cầm theo điện thoại lên giường, bởi vì tôi đang rất tò nói dối Hạ Hà, “Tôi đang xem video phân tích vẽ của một họa sĩ.”Hắn đột nhiên bật đèn đầu giường lên.“Sao thế?”Hạ Hà nói, “Xem điện thoại không bật đèn hại mắt lắm.”Tôi duỗi tay tắt đèn đi, “Thôi không xem nữa, ngủ đi.”Hạ Hà nhẹ nhàng nói “Ngủ ngon nhé.”“Ngủ ngon.”Tôi lại nói dối ra tôi chỉ giả vờ ngủ, đợi Hạ Hà thở đều và đã ngủ say rồi, tôi mới lén lút cầm điện thoại để lên liệu mà Chu Lam Lam gửi cho Hạ Hà đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của Lam Lam【Chưa tiếp thu nổi video thì đọc truyện cho giảm xóc cái đã】Chu Lam Lam【Tài liệu học tập nâng cao tinh thần cách Hà【Cái nồi gì thế?】Chu Lam Lam【Tên để ngụy trang thôi bro. Đọc xong nhớ xóa đi, đừng phát tán nó đấy. Đứa khác muốn đọc là phải xì tiền】Đêm đó tôi đã thức trắng đêm để đọc xong tài liệu học tập này, và tôi đã cho ra được một kết luận Chu Lam Lam bị mù màu đỏ và vàng[1][1] Đoạn này ý bé Ngôn xỏ lá bé Lam, sách màu vàng ý chỉ truyện porn, còn màu đỏ ở đây là sách về cách mạngPhải rất lâu về sau, Hạ Hà mới hỏi lại một câu.【Cậu ta mang thai???】Ba dấu hỏi chấm liên tiếp, dường như tôi có thể cảm nhận được sự nghi ngờ sâu sắc cùng nỗi kinh hãi tột độ của Hạ Hà lúc bấy mang thai cơ?Cậu ta?Sao Hạ Hà lại mắc lỗi gõ sai ngớ ngẩn thế chứ?Tôi bị lòng hiếu kỳ chi phối, vốn định chuyển tiếp file kia sang cho tôi rồi sẽ bí mật xóa lịch sử chuyển tiếp, song lúc đó nghe thấy tiếng nước nhà vệ sinh đã ngừng, chứng tỏ Hạ Hà đã tắm xong, nên tôi không kịp gửi mà tôi vẫn nhớ tên của bộ truyện đó.【ABO tinh tế Sau khi xuyên thành bot phản diện, tôi có bầu với nam chính】Lượng thông tin khổng lồ quá, chẳng trách cần phải ngụy không nhờ trí nhớ thượng thừa của tôi thì một cái tựa dài như vầy mà chỉ đọc một lần thì có nhớ bằng niềm tin và hy gõ tựa truyện siêu dài này vào thanh tìm kiếm, hiển thị đầu tiên là một trang web có giao diện màu vàng, tôi nhấp vào giả “Hiên Viên Thương Lạc”.Bút danh này quá quen thuộc đối với có thể khẳng định đây là Chu Lam nàng tự nhận mình là đại thần luôn, không cần mặt mũi nữa phỏng?Nhớ năm đó, tôi chơi với Chu Lam Lam cũng có phần lớn nguyên do là nhờ bút danh còn nhỏ, tôi hâm mộ Chu Lam Lam cực học lớp 1, khi tôi còn chưa biết bất kỳ chữ nào trong bốn chữ này, cô nàng đã có thể ngoay ngoáy viết chúng không sai một nét ra bao nhiêu năm nay cô nàng vẫn chưa từ bỏ sự nghiệp sáng đọc dòng đầu tiên của chương 1, trái tim tôi đã phải chịu một cú sốc thật lớn.【Tô Đình Thâm nhấp nhô lên xuống trên cơ thế trắng nõn nà của Cố Nhiễm. Hắn hơi chau hàng mày, cất tiếng, “Hừ… đừng kẹp chặt như vậy, thả lỏng đi…】Tôi hít mạnh một Lam Lam, sao cô nàng lại trở nên như thế?Tôi vẫn nhớ hồi tiểu học giọng văn của cô nàng cực kỳ thuần khiết giản đơn, thích nhất là miêu tả tình yêu chốn thôn quê làng xóm kia mà.【Mộ Dung Hạo Thiên đưa U Lí Băng Mạch Điệp đến cửa hàng thản nhiên liếc một vòng, “Cái này, cái này, cái này nữa, gói lại hết đi.”Cô nhân viên thu ngân nguýt hắn bằng con mắt khinh bỉ, ông anh tưởng thương hiệu thời trang cao cấp này là sạp hàng bán sỉ trong chợ đầu mối hả.“Giá của những bộ này, chỉ sợ anh nghe không nổi.”Mộ Dung Hạo Thiên lạnh lùng nhếch mép, lấy ra một tấm thẻ gì?Đôi mày của cô nhân viên thu ngân run bần mớ kiến thức bạt ngàn của mình mà chỉ cần nhìn thoáng qua, cô đã nhận ra đây là thẻ li mít tựt chỉ phát hành số lượng có hạn là chiếc do Hợp tác xã Tín dụng Làng Ánh Dương phát có gửi tiết kiệm ngân hàng tối thiểu 500 tệ mới có thể may mắn được là người sở hữu.】Phong cách của Chu Lam Lam thực sự đã xảy ra một vụ nổ không biết cô nàng đã trải qua những gì, tóm lại là cô nàng cua gắt quá khiến tôi đếch thể đỡ lúc bánh xe điên cuồng cán qua mặt tôi, cơ thể ấm áp của Hạ Hà đột ngột sít tới…Tôi giật cả nảy, suýt thì lăn thẳng xuống Hà nhắm nghiền mắt, vẫn đang say ngủ, chỉ là mê ngủ lăn người qua mà ngủ của hắn xấu quá, cứ liên tục ép sát người tôi khiến tôi hết cách, đành phải rón rén xuống giường chui sang bên kia tiếp tục học hỏi “Tài liệu học tập nâng cao tinh thần cách mạng”.Để xem xem rốt cuộc “tôi” nào mang thai mà tôi còn phải xì tiền để mua chương Hà không gõ là “cậu ta” mang thai nghĩ ba dấu chấm hỏi không đủ, ít nhất phải ba mươi dấu chấm hỏi mới lột tả được hết cú sốc này.
Bỏ qua nội dung Tác giả Tuyên Lê Edit Tree Bìa Tree zẽ đóa Thể loại Đam mỹ, hiện đại, vườn trường, chủ thụ, ngôi thứ nhất, tình cảm, ngọt sủng, 1×1, HE Nhân vật chính Đại ka trường ngáo keo chó công x Học sinh xứt sắc mạnh miệng mềm lòng thụ Tình trạng bản gốc Hoàn 41 chương chính + 4 ngoại truyện Tình trạng bản edit Hoàn thành toàn bộ Thời gian edit 14/09 – 23/10/2021 Link Wattpad cho các ông đọc off Nè Giới thiệu Người ta bảo tôi là thánh cuồng sạch, tôi thấy bạn cùng phòng tôi mới là thánh cuồng sạch thì có. Lỡ đụng xíu xiu vào tay tôi mà thằng chả cũng đếu chịu nổi. Tôi tổn thương thật sự, tôi có bốc cứt đâu mà bị ghét bỏ thế chứ? Về sau tôi mới biết, thì ra thằng chả không phải thánh cuồng sạch, mà là hội chứng sợ gay[1]. Cơ mà sợ tôi làm gì? Tôi có phải gay quái đâu. —— Hạ Hà Tao là trai thẳng siêu cấp vjp pr0. Tôi Hờ hờ, chắc tao không? Hạ Hà Ok, nếu thế thì hai mình sẽ làm vài chuyện mà bọn giai thẳng hay làm. … Tôi …Hey bro, bro chắc là xì trây khác cũng sẽ làm như này chứ? CP Đại ka trường ngáo keo chó công x Học sinh xứt sắc mạnh miệng mềm lòng thụ Hai cái compa nhưng cứ ngỡ mình là cột điện khai sáng cho nhau. Một câu chuyện kẻm động gớt nước mắt về tình đồng chí. ——– Chú thích [1] Từ gốc là Homophobia – Ghê sợ đồng tính luyến ái là sự sợ hãi, có ác cảm hoặc kỳ thị đối với người đồng tính hay tình trạng đồng tính luyến ái một cách phi lý. Chi tiết xem tại đây. Định nghĩa vậy thôi chứ trong chuyện không nặng nề như vậy đâu các ông. ——— Editor có lời Một câu chuyện vườn trường ngọt ngào hài nhảm chó được edit bằng ngôn ngữ học đường Việt Nam, nếu dị ứng vui lòng click back, đừng buông lời cay đắng. Ok, lẹt gâu Mục Lục Chương 01 Chương 02 Chương 03 Chương 04 Chương 05 Chương 06 Chương 07 Chương 08 Chương 09 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 – HOÀN THÀNH PHẦN CHÍNH – Ngoại truyện 1 Ngoại truyện 2 Ngoại truyện 3 Ngoại truyện 4 – HOÀN THÀNH TOÀN BỘ – Một người bình thường không bình thường như những người bình thường ┐ ̄ヘ ̄┌ Xem tất cả bài viết bởi Tree╰_╯ Điều hướng bài viết
Topic về sau thế nào tôi không nhìn kỹ, đa phần đều là sự tưởng tượng không biên giới của các cô nàng liêm sỉ bằng không. Tôi muốn nói cho các cô ấy biết là các cô vẫn đang là trẻ vị thành niên đấy, đua xe trái phép cẩn thận bị cảnh sát tuýt còi thoát đường link này ra vì Chu Lam Lam đang điên cuồng spam wechat sao?】Lam【Chuyện dư lào đại ca?】Lam【Tại sao chuyện lớn như thế mà huynh không kể cho đệ nghe vậy hả?】Lam【Đệ không còn là hảo đệ của huynh nữa ư?】Chuyện này to lắm à? Thật không hiểu nổi sao cô nàng lại sồn sồn lên như tình ngã xuống thôi】Chu Lam Lam đau khổ rên rỉ,【Úp mặt vô háng thật má ôi! Why tui lại không được chứng kiến chớ! Ông trời ơi xin hãy cho con một cơ hội được chứng kiến sự ra đời của CP real đi huhuhu!!!】Vô Lam Lam lại gửi thêm sticker,【Muahahahhahah tên CP của ông cả Hạ Hà là “Tinh Hà”, nó lại là hợp lý vãi chưởng】Tôi thật không ngờ, chỉ mới chuyển trường được một tuần thôi mà tôi đã sở hữu một tòa cp trong diễn đàn của trường độ khủng khiếp thật tôi đã hiểu status kia của Hạ Hà, chắc chắn thằng chả đã đọc được topic tỏ lòng anh em mình đều là trai thẳng đích thực, tôi tặng cho status của hắn một like, sau đó tắt đèn đi lúc nằm xuống, tôi thoáng thấy Hạ Hà quay lại liếc tôi một nhìn thoải đã sớm miễn dịch với ánh mắt không mấy thiện cảm của hắn sáng, tôi tự động dậy đi vệ sinh, thấy chăn của Hạ Hà lại rơi xuống tiện tay nhặt lên rồi đắp lại cho gì khác hơn ngoài lo bạn cùng phòng sẽ bị cảm hay sốt siếc gì đó. Trừ ngày đầu ra thì hôm nào hắn cũng mặc quần áo đi thể tôi hơi có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không thể nhìn nổi chăn rơi loạn xạ dưới nên nằm trên hai tiếng sau, tôi tỉnh và thấy Hạ Hà không còn trên giường nữa. Điều này rất bất thường, bởi mỗi sáng lúc tôi ra ngoài đều thấy hắn vẫn đang ngủ tít thò nhà vệ sinh đang đóng, bên trong vẳng ra tiếng nước sau Hạ Hà bước ra, tay cầm theo cái sịp ướt sũng, trông như vừa mới giặt là con trai, tôi hiểu. Chẳng trách hôm nay hắn dậy sớm Hà có vẻ hốt cả hền khi thấy tôi, thốt lên “ông dậy rồi à”, sau đó không liếc tôi cái nào mà chạy nhanh ra ban tôi biết mộng tinh nên xấu hổ? Tôi tưởng mặt thằng chả dày lắm chứ.———–Trước khi vào học buổi chiều, Hạ Hà thu bài tập tiếng Anh của cả lớp hắn bước đến chỗ tôi, để tránh hắn phải mở miệng bảo thì tôi đã chủ động nộp vở bài tập cho Hà lẳng lặng nhận thu của bạn khác thì hi hi ha ha, đến lúc thu tôi thì lại bày đặt lạnh chính là phân biệt đối sực nhớ mình chưa viết nhãn vở, muốn lấy lại vở bài tập để bổ khi tôi chìa tay ra, Hạ Hà bỗng di chuyển, sau đó bàn tay tôi chuẩn xác nắm lấy bàn tay Hà lập tức rụt tay như bị điện bài tập của tôi rớt thẳng xuống tác của Hạ Hà rất nhanh gọn lẹ, tất cả những chuyện này chỉ xảy ra vỏn vẹn trong một cái chớp mắt, cơ bản là tôi còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, bàn tay vẫn gượng gạo dừng giữa không khí xung quanh như ngưng vài người ghé mắt nhòm qua, nhưng do không biết đầu đuôi câu chuyện nên lại quay mặt về, chung quanh ồn ào trở có tôi và Hạ Hà là vẫn đang sững người trong sự im lặng lúng nhìn chằm chằm cũng nhìn trân trân tôi, mặt mũi lộ rõ vẻ kinh nghĩ vẻ mặt tôi lúc đó chắc hẳn xấu Dục hạ giọng nói, “Này Hà, mày quá đáng rồi đấy.”Hạ Hà tức khắc cúi người nhặt vở bài tập của tôi lên, “Xin lỗi, tôi…”Không chờ hắn nói hết câu, tôi đứng dậy, không buồn liếc hắn đi thẳng ra cần ra ngoài hít khí trời một lúc để bình tĩnh lại không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc ấy như nào. Xưa giờ luôn là tôi ghét bỏ người ta, chứ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình bị ghét bỏ như này. Nhưng cho dù tôi có ghét ai nhiều đến đâu đi nữa, vì phép lịch sự, tôi cũng sẽ không thể hiện cảm xúc của mình rõ ràng như hồ Hạ Hà vẫn luôn bá vai quàng cổ với Hứa Đa, Trịnh Dục và vô số người khác, duy chỉ có tôi là tránh như tránh tôi có độc à?Hắn đã từng nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?Tôi thề sẽ không bao giờ để ý đến tên này lang thang không mục đích ở sân trường, mãi đến khi chuông vào tiết vang lên mới về Hà ngoảnh lại nhìn tôi, tôi phớt lờ lát sau, trên bàn tôi xuất hiện một mẩu không thèm nhìn, vo thẳng nó rồi ném vào thùng Hà liếc thấy, lại ngoảnh bỗng cảm thấy bóng lưng hắn có phần cô đơn. Tôi nghĩ nhiều thật, sao có thể chứ, hắn như thế thì cô đơn cái nỗi gì?Một lát sau, trên bàn tôi lại xuất hiện một mẩu giấy giấy này không được gập lại mà để phẳng, chữ hiện lồ lộ ra nên muốn phớt lờ cũng đó viết,【Tôi không cố ý】Không cố ý…Chính sự vô ý như thế mới càng làm người ta tổn thương đấy. Hắn đây là ghét tôi từ tận trong xương luôn hắn xin lỗi làm gì? Dù gì sau này hai người chẳng coi nhau như người dưng nước lã, nước sông không phạm nước giếng, thế không phải tốt à? Trông hắn nào có giống kiểu người thích duy trì hòa bình bên ngoài cũng vo tròn mẩu giấy này rồi ném thẳng vào thùng rác phía Hà dịch ghế về sau một chút, dán sát vào bàn của dịch bàn lùi Hà lại dịch ghế lùi là ấu Đa ngủ dậy, thấy cậu bạn cùng bàn mình và ghế của bạn đã không cánh mà bay. Cậu ta ngơ ngác nhìn xung quanh, còn tưởng rằng mình vẫn đang trong Đa dụi đôi mắt toét nhèm, ngoảnh lại thấy tôi và Hạ Hà, “… Mày lại lên cơn à Hà?”Ghế của tôi sắp dán vào cái tủ cuối lớp rồi, giờ các bạn muốn ra ngoài là phải đi vòng qua mới ra được. Hạ Hà đột nhiên đứng dậy kéo ghế lại, sau đó kéo bàn tôi về chỗ cũng dịch ghế về chỗ, tính rời khỏi cái lớp học làm mình bực bội này, nhưng cánh tay tôi bỗng dưng bị bắt nhìn Hạ Hà bằng vẻ mặt không cảm ngượng nghịu buông tay, hạ giọng bảo “Đoàn Tinh Ngôn, đừng giận nữa mà, không phải tôi ghét ông nên mới thế.”Ban nãy Hứa Đa không có ở đây nên không biết xảy ra chuyện gì, giờ mắt sáng như sao hỏi dồn dập, “Gì gì sao thế sao thế, hai đứa cãi nhau à?”Hạ Hà trợn mắt lườm Hứa hắn quay lại nhìn tôi, ánh mắt thoáng cái dịu đi, “Tôi là kiểu tính cảnh giác cao, chứ không phải nhằm vào ông đâu.”Ha, suýt thì tôi tin rồi Đa bỗng nhảy vào mồm hắn, “Ôi Ngôn, mắt ông ngầu vãi đạn, như đang nhìn một người chết ý.”Hạ Hà mắng Hứa Đa, “Câm mồm cho ông.”Hắn bất ngờ cầm chai nước đang uống dở trên bàn tôi lên, mở nắp ra, cho lên miệng tu ừng ực mấy ngụm.“Ông xem này, tôi không chê bai hay ghét gì ông thật.”Tôi ném thẳng chai nước vào sọt rác, “Nhưng tôi thì ghét cậu, tránh xa tôi ra.”Hạ Hà há hốc miệng, song cũng chẳng nói gì, sải bước ra khỏi phòng Đa nhìn tôi một lúc, sau đó chạy đến chỗ Trịnh Dục buôn dưa lớp được năm phút Hạ Hà mới quay lại, cô Đinh hỏi, “Đi đâu đấy?”Hạ Hà “Em đi vệ sinh ạ.”Cô Đinh bảo hắn mau về chỗ đi ngang qua bàn tôi, Hạ Hà đặt một chai nước lên bàn của giống hệt cái chai mà tôi đã vứt thầm buông tiếng thở dài.————Sau khi tan học, tôi đến hiệu sách bên ngoài trường, tính đợi Hạ Hà về nhà rồi mới quay lại một cậu học sinh môi đỏ răng trắng gọi tôi cậu ta quen ta gọi tên tôi, “Cậu là Đoàn Tinh Ngôn đúng không?”Tôi nhớ rồi, là cậu học sinh đứng cùng Hạ Hà trong nhà vệ sinh hôm ta bảo tên mình là Đổng Nhất Thần.“Cảm ơn cậu về hôm học Tin nhé.”Nghĩ đến Hạ Hà là người tôi lại thấy bực bội, “Không có gì, là tôi chưa tìm hiểu rõ đã nói lung tung.”Đổng Nhất Thần nói, “Không, không, cậu thực sự rất tốt. Tình hình lúc ấy rất dễ gây hiểu lầm.”“Ừm.”“Hạ Hà là người rất tốt, những tin đồn đó không phải là thật đâu.” Đổng Nhất Thần nói, nửa câu sau như đang lẩm bẩm một mình, “Là tớ không tốt.”Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ tò mò giữa họ đã xảy ra chuyện bây giờ tôi không quan tâm chút nào dù có là Đổng Nhất Thần cắm sừng Hạ Hà thì cũng đếch liên quan gì đến cậu ta nói hết câu, tôi bảo, “Tôi về trường đây.”Đổng Nhất Thần gật đầu, “Vậy tớ cũng về nhà, tạm biệt cậu.”Lúc tôi về đến ký túc xá thì Hạ Hà đã đi rồi, tôi thở phào một hơi, đồng thời cũng thấy hơi mất mát. Tôi mất mát cái quần gì, chẳng lẽ hắn phải ở lại trường tiếp tục quấn lấy tôi đòi xin lỗi?Tối đến căn tin ăn cơm, Hứa Đa và Trịnh Dục bê đĩa cơm của mình rồi ngồi xuống cạnh Đa nói, “Ngôn này, ông còn giận hả?”“Không.” Tôi không muốn thảo luận về vấn đề này thêm Dục nói, “Thằng Hà không cố ý thật đâu, có thể lúc ông chạm đúng lúc nó bị lên cơn, hoặc là nó tưởng ông muốn đấm nó, ông đừng hiểu lầm.”Hứa Đa nói tiếp, “Phải đấy, chuyện có gì to tát đâu, chỉ là tránh ông xíu thôi mà. Đừng giận nữa nha, nóng giận hại thận á.”Hứa Đa nói đúng, chuyện có gì to tát phải chỉ là tôi chạm hắn cái hắn liền né thôi à?Tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại để ý đến thế.
thì ra ông thẳng như này