Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nhà Nàng Dâu. Thúy Thúy – nàng dâu trẻ hiền lành ngoan ngoãn, gặp phải bà mẹ chồng tai quái, độc đoán và tham lam vô độ. Cô chưa kịp hưởng niềm hạnh phúc của cuộc sống mới, đã phải bước vào những chuỗi ngày u ám chốn địa ngục trần gian Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nhà Nàng Dâu. 8.5/10. 15.1K. Tác giả: Kỷ Đạt. Thể loại: Ngôn Tình. Nguồn: NXB: Hội nhà văn. Trạng thái: FULL. Truyện nói đến Thúy Thúy – nàng dâu trẻ hiền lành ngoan ngoãn, gặp phải bà mẹ chồng tai quái, độc đoán và tham lam vô độ. Cô chưa kịp hưởng niềm hạnh phúc của cuộc sống mới, đã phải bước vào những chuỗi ngày u ám chốn địa ngục trần />Sau khi hứng Nhân vật bà mẹ chồng trong "Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu" là một người phụ nữ độc ác, nanh nọc đến mức khó tưởng tượng. Những ngày gần đây, nhân vật bà Phương (NSND Lan Hương "Bông" đóng) trong bộ phim được phóng tác từ tiểu thuyết “ Sống chung với mẹ Mẹ tôi còn bảo: “Mày chọn chồng hay chọn mẹ chồng thế? Tao cũng làm mẹ chồng nhưng có đến nỗi như thế đâu”. “Được mấy ai như mẹ đâu”. Ảnh minh họa: Nguồn Ch3.plus. Cho đến lúc yêu chồng bây giờ tôi cũng hơi hoang mang, nhưng được cái bố mẹ anh ở dưới quê Nhà chồng phức tạp, mẹ chồng mang đồ ăn đi cho, các chị chồng lại thường xuyên dẫn cả nhà sang "ăn ké" khiến nàng dâu đau đầu. (Ảnh minh họa) Chuyện của mẹ N. sau khi được chia sẻ ra cũng khiến nhiều người cảm thông vì sự phức tạp khi sống chung với bố mẹ Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nhà Nàng Dâu Thúy Thúy – nàng dâu trẻ hiền lành ngoan ngoãn, gặp phải bà mẹ chồng tai quái, độc đoán và tham lam vô độ. Cô chưa kịp hưởng niềm hạnh phúc của cuộc sống mới, đã phải bước vào những chuỗi ngày u ám chốn địa ngục trần gian. Bkoni. Mẹ Đại Lâm vừa cuống vừa giận, xém chút nữa đã nôn ra máu, nhất thời mất đi lý trí, nhưng vẫn không dám tấn công Vương Hinh. Bà lập tức lao nhanh đến Thúy Thúy, tát mạnh liên tiếp sáu, bảy cái tát vào mặt Thúy Thúy. - Vừa rồi mẹ Đại Lâm vẫn luôn cố giả vờ bình tĩnh. Bà nghĩ bố mẹ Thúy Thúy là người lớn, sẽ không thể để Vương Hinh gây ra chuyện, cho nên bà không bỏ chạy, giữ vững được thái độ điềm tĩnh trước hiểm nguy của người nhà giáo nhân dân, hơn nữa còn có Đại Lâm và bố Đại Lâm, cậu mợ Đại Lâm yểm trợ cho bà. Bá Bá không đến, cậu không thích trò ăn của người khác, vì vậy còn bị bố mẹ cậu chửi “Được ăn miễn phí mà không ăn, đồ ngu!” Nhưng mẹ Đại Lâm không thể ngờ được, bố mẹ Thúy Thúy lại bị Vương Hinh đuổi ra ngoài. Lúc này, họ đang ở bên ngoài đập cửa, dặn Vương Hinh không được làm bừa, Vương Hinh bỏ ngoài tai. Đến tận khi họ đập vỡ bàn, mẹ Đại Lâm mới định thần lại “Ôi ôi, đánh thật à, không xong rồi, tôi phải chạy thôi!” Vương Hinh chặn mẹ Đại Lâm đang định chạy ra ngoài lại, túm lấy mặt bà. Đại Lâm cuống lên, vung cánh tay vào Vương Hinh, bị Đại Thiếu nắm chặt lấy, rồi hất mạnh. Bố Đại Lâm định lao vào, bị Minh Minh chặn lại. Mẹ Đại Lâm quên mình, lao đến “Dám động vào con trai ta, bà già này sẽ liều mạng với chúng mày!” Hai bên hằm hằm nhìn nhau, giữ nguyên cục diện một lúc, Vương Hinh ngồi lên chiếc ghế chưa bị đá nhào, vắt chân chữ ngũ, nhìn chăm chăm vào bà mẹ Đại Lâm tóc tai rũ rượi, mặt đầy máu tươi “Nói xem, bao giờ trả lại cho nhà bác tôi 20 vạn tệ? Chị tôi chắc chắn đòi ly dị, mau nôn ngay 20 vạn ra cho tôi, nếu không, cẩn thận tôi sẽ cho các người tuyệt tử tuyệt tôn!” Mẹ Đại Lâm vừa nghe xong, chợt nhảy dựng lên, số tài sản 280 vạn tệ của nhà Thúy Thúy, bà còn chưa lấy được, lại còn bảo bà nôn ra 20 vạn. Trong suy nghĩ của bà, số tiền 20 vạn này sớm đã trở thành tài sản cá nhân của gia đình bà, bắt bà nôn ra, thà bắt bà chết còn hơn! Mẹ Đại Lâm vừa cuống vừa giận, xém chút nữa đã nôn ra máu, nhất thời mất đi lý trí, nhưng vẫn không dám tấn công Vương Hinh. Bà lập tức lao nhanh đến Thúy Thúy đang đứng run lẩy bẩy ở góc tường, tát mạnh liên tiếp sáu, bảy cái tát vào mặt Thúy Thúy. Máu mũi Thúy Thúy chảy ròng ròng. Mọi người đều ngẩn người kinh hãi trước khung cảnh trước mắt. Vương Hinh thì như hóa thạch. Thúy Thúy bị bất ngờ không kịp phản ứng, không chống đỡ lại được, bị đánh đến ù cả hai tai. Vương Hinh từ phía sau lao đến đá vào lưng mẹ Đại Lâm, vội vàng đến xem Thúy Thúy, máu mũi Thúy Thúy chảy đầm đìa khắp mặt, kinh hoàng thất sắc, miệng run rẩy mấp máy không nói lên lời. Vương Hinh nhìn thấy cô chị họ từ nhỏ đến lớn không dám nói to, không ngờ bị người ta bạt cho mấy cái bạt tai ngay trước mắt mình, tức đến xanh cả mặt, bộ mặt đằng đằng sát khí khiến ai nấy đều sợ hãi. Mẹ Đại Lâm thấy tình thế không ổn, vội bò đi tìm cách ra ngoài để báo cảnh sát, dù sao đây cũng là xã hội có luật pháp. Vừa rồi bà bị Vương Hinh đánh, nhưng ở trong tình cảnh này, cũng không dám kêu đau. Bò được mấy bước, trước mặt xuất hiện chiếc quần hàng hiệu đắt tiền, còn có một đôi giày da cá sấu sáng bóng. Mẹ Đại Lâm ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn, là Đại Thiếu, bạn trai của Vương Hinh. Cậu ta nói “Tôi không đánh đàn bà, Hinh Hinh, em đến đây, đừng có đứng đó mà thổn thức nữa”. Vương Hinh cầm lấy cái ghế ném vào mẹ Đại Lâm, mẹ Đại Lâm kêu thất thanh một tiếng, rồi ngất xỉu. Đại Lâm và bố Đại Lâm cuống cuồng định lao đến đỡ, bị Minh Minh đạp cho ngã nhào. Người trong nhà hàng nghe thấy tiếng động khác thường, sợ xảy ra chuyện vội vàng báo cảnh sát. Tất cả mọi người đều bị giải về đồn. Thúy Thúy không ngờ lại gặp lại chị cảnh sát lần trước. Nữ cảnh sát kinh ngạc nhìn Thúy Thúy mặt sưng bầm, máu me đầy người, toàn thân run rẩy. Cả đoạn đường đi, Vương Hinh nhất mực không cho cô lau máu đi, nói đây là bằng chứng. Thúy Thúy đành phải lúng ta lúng túng để nguyên máu đến gặp cảnh sát. Vương Hinh, Đại Thiếu, và cả Minh Minh chào hỏi cảnh sát như là rất thân quen với họ. Đại Thiếu và Minh Minh lấy thuốc ra châm cho cảnh sát, luôn miệng gọi “anh”, rồi cười như tạ lỗi. Anh cảnh sát cao to đẩy điếu thuốc ra “Thôi thôi thôi! Sao lại để tôi nhìn thấy các cậu nữa vậy? Biết là được rồi! Nói xem, lần này lại đánh ai vậy?” Minh Minh cười hi hi “Anh Trương, đây là thuốc lá nhập khẩu em nhờ người mua hộ đấy, ngon lắm, anh thử xem”. Anh Trương nhận thuốc, gõ vào đầu cậu ta một cái “Tên nhóc này, trí nhớ kém, từ sau ít gây chuyện phiền phức cho tôi thôi!” Vương Hinh kéo Thúy Thúy lại, nói “Anh Trương, đây là chị em, anh xem, chị ấy bị mẹ chồng đánh cho máu me đầm đìa, chắc là đánh đến nỗi bị điếc rồi, bọn em báo án!” “Chắc em lại bịa chuyện rồi, xã hội ngày nay, làm gì có mẹ chồng đánh con dâu?” Anh Trương nói. Vương Hinh cuống lên, vội kéo cậu Đại Lâm cũng phải đến đồn công an lại, hỏi “Ông cũng ở hiện trường! Ông nói xem, có phải chị gái ông đánh không?” Cậu Đại Lâm định biện giải vài câu, nhìn thấy anh Trương và bọn Vương Hinh, nuốt nước bọt, gật đầu. Cậu Đại Lâm là đồ hèn, ức hiếp kẻ yếu, khiếp sợ kẻ mạnh, gặp kẻ yếu, ông ta ra sức ức hiếp, gặp kẻ ghê gớm, ông ta lập tức biến thành con chó cụp đuôi. Vương Hinh nghiến răng nghiến lợi thuật lại toàn bộ câu chuyện, khiến Thúy Thúy và cậu Đại Lâm nghe đến choáng cả đầu. Vương Hinh nói như sau “Lần trước chị em đã bị mẹ chồng và con trai bà ta đánh cho máu me be bét. Lần này, mẹ em nói bác em mời cả nhà họ đến Tiểu Triệu Hưng ăn cơm. Em muốn nhân cơ hội này nói lý với họ! Em nói chị em nhất định ly hôn, mau trả lại cho nhà bác em 20 vạn tệ, không ngờ bà già chết tiệt đó tham tài sản hơn cả mạng mình, vừa nghe nói bảo bà ta trả lại 20 vạn, liền lao đến đánh chị em ra nông nỗi này, anh thấy đấy, chị em yếu ớt như Lâm Đại Ngọc, sức trói gà không chặt, cứ thế chịu đánh, em phải kéo bà già đó ra, đá cho bà ta một cái, con trai bà lao đến đánh em… Bọn em chỉ tự vệ một cách chính đáng thôi!”. Đánh nhau là đúng, nhưng thứ tự lại đảo lộn, cậu Đại Lâm không cam tâm, hoa chân múa tay chửi Vương Hinh ăn nói linh tinh. Nữ cảnh sát lau máu cho Thúy Thúy, bị Vương Hinh ngăn lại, nói sẽ đưa Thúy Thúy đến bệnh viện kiểm tra ngay, tai Thúy Thúy đã bị điếc, nhất định phải kiện lên trên, vừa nói vừa lén cấu Thúy Thúy một cái. Nữ cảnh sát hỏi Thúy Thúy “Chúng tôi nói, em có nghe được không?” Thúy Thúy không biết làm thế nào, cô không quen nói dối, đành phải nhìn nữ cảnh sát, há há miệng. Nữ cảnh sát tưởng Thúy Thúy thực sự bị điếc, thở dài, nói với anh Trương “Đây chính là cô con dâu của cái bà lần trước tấn công cảnh sát. Lần trước, bà ta và con trai bà đã liên thủ đánh cô gái này chảy máu đầu, sau đó lại xé quần áo tôi. Đây này, mới mấy hôm, lại đánh cho cô gái bị điếc luôn”. “Mau đưa đến bệnh viện kiểm tra, bạo lực gia đình, ngẩn cả ra đây làm gì?” Anh Trương chau mày nói. Chỉ để Minh Minh lại trong đồn công an, bố mẹ Thúy Thúy và Vương Hinh, cả Đại Thiếu nữa đưa Thúy Thúy đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả kiểm tra chỉ là bị thương nhẹ, màng nhĩ không bị thủng, tai cũng không có vấn đề gì. Nhưng Vương Hinh kiên quyết nói Thúy Thúy không nghe được, Thúy Thúy quả thực bị ù tai, nên cô cúi đầu không lên tiếng. Thế nên, sau khi kiểm tra hồi lâu, bác sĩ kết luận “Do bị ngoại lực tấn công dẫn đến điếc tạm thời”. Vương Hinh cầm giấy giám định đến tòa án tố cáo. Bố mẹ Thúy Thúy xót con gái, nhưng không biết làm thế nào, cũng không ngăn được Vương Hinh, đành phải đến nhà em gái nhờ cứu viện. Mẹ Vương Hinh và mẹ Thúy Thúy đều không tán thành ly hôn, nói mẹ chồng Thúy Thúy dù có tệ hơn nữa, cũng không sống cả đời với bà ta, Đại Lâm vẫn tốt là được. Còn bố Vương Hinh lại ủng hộ ly hôn, ủng hộ việc kiện cáo đòi lại 20 vạn tệ. Nhưng đáng tiếc là một đọ ba, ý kiến vô hiệu. Đại Lâm cũng bị thương, nhưng không đáng ngại. Mặt mẹ Đại Lâm quấn đầy băng trắng, mặt mũi sưng tấy, rụng mất mấy chiếc răng, mũi còn hơi vẹo đi, nghiêm trọng nhất là bị gai cột sống, đi lại vặn vẹo. Lúc đầu, nhà Đại Lâm đòi kiện lên tòa, vừa nghe nhà Thúy Thúy đã khởi kiện trước, đều ngẩn cả ra. Nghĩ lại, không cam tâm, vẫn đi kiện. Việc đánh nhau được xử lý theo kiểu tranh chấp nhân dân. Trước đây Đại Thiếu và Minh Minh suốt ngày đánh đấm ẩu đả, hai bọn họ ra ra vào vào đồn công an nhiều đến mòn cả đế giày, nên đã thân quen với bọn anh Trương. Anh Trương biết tính hai đứa, lần này không xảy ra án mạng, không bị tàn phế, cộng với tiền án lần trước của mẹ Đại Lâm, cảnh sát chỉ giáo huấn hai cậu một hồi rồi thả ra. Mẹ Đại Lâm không cam tâm, chẳng lẽ bị chịu đòn oan? Cầm sổ khám bệnh kiện ra tòa, đòi gia đình Thúy Thúy bồi thường 15 vạn tệ. Còn tiếp... Trích Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu, tác giả Kỷ Đạt, NXB Hội Nhà văn ấn hành Thúy Thúy bất lực, gắng chịu đựng cơn đói cồn cào, gượng gạo rửa xương sườn đầy mỡ, nghe tiếng va đập giận dữ của mẹ chồng.> Phần 1, phần 2 Kỷ Đạt Chiều tối, sau khi mua xong đồ ở siêu thị, hai vợ chồng vui vẻ khoác tay nhau đi về, Đại Lâm kể những chuyện hài ở cơ quan, khiến Thúy Thúy cười mãi. Thúy Thúy tận hưởng sự che chở của Đại Lâm, cảm giác thật ngọt ngào, cô nghĩ, vì Đại Lâm, dù mẹ chồng có thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể nhẫn nhịn được, không thể để Đại Lâm kẹp ở giữa, đây cũng là bổn phận của một người vợ. Thúy Thúy không được cao, trông mũm mĩm giống trẻ con, sắc mặt hồng hào, không thể nói là xinh, nhưng thực sự rất đáng yêu. Đại Lâm cũng không cao, 1m733, mảnh khảnh. Thúy Thúy xót anh, chỉ để Đại Lâm xách một nửa non, còn mình xách nửa già. Dù như thế, khi họ bước vào nhà, mẹ chồng đã gào lên “Mẹ tôi ơi! Đại Lâm, con xách nhiều đồ như thế sẽ sụn lưng đấy, đưa cho mẹ nào!”. Rồi bà vội vàng đón lấy đồ, đưa vào bếp, Thúy Thúy xách còn nhiều hơn, cả cánh tay mỏi nhừ, tê dại. Trong phòng khách, bố chồng đang đọc báo, cậu em họ đang ăn dâu tây, dường như không ai chú ý đến cô, cũng không ai đến giúp cô xách đồ. Đại Lâm vừa kêu “Mệt chết đi được!” vừa nằm vật xuống sô fa. Thúy Thúy gồng mình xách đống đồ vào bếp, mẹ chồng vội đến nói “Thúy Thúy, con về rồi đấy à, mẹ đợi con nãy giờ, mẹ dạy con cách hầm xương như thế nào!” Mẹ chồng là cô giáo, có cái uy của giáo viên, không thèm nghe Thúy Thúy nói gì, đã chỉ tay chỉ huy Thúy Thúy đi rửa xương sườn. Thúy Thúy sáng sớm không ăn gì, bữa trưa thì đã nôn sạch, vì siêu thị cách nhà ba trạm xe bus, không nỡ đi xe, cứ thế xách đống đồ nặng trịch đi bộ về nhà. Lúc này, Thúy Thúy đã đói đến hoa cả mắt, vì tiết kiệm tiền, nên khi nãy ở siêu thị, thấy bao nhiêu đồ ngon cũng không nỡ mua. Đại Lâm thấy bụng cô kêu ùng ục, bèn nói “Anh mua cho em cái bánh nhé.” Thúy Thúy biết lương của Đại Lâm cũng thấp, chỉ 1300 tệ một tháng, nên không nỡ mua, chỉ nói “Tí nữa là về nhà rồi, em cũng không đói lắm!” Đại Lâm nói, vậy cũng được. Lúc này, Thúy Thúy vừa mệt vừa đói, hai mắt mờ cả đi, sắp không đứng vững được nữa, bèn nói “Mẹ ơi, con mệt lắm, con nghỉ một lát nhé, mẹ gọi anh Đại Lâm giúp mẹ đi!” Nói xong, cô quay người đi vào phòng khách. Mẹ chồng không nói gì, nhưng đập mạnh cái chậu đang cầm trên tay xuống bệ bếp. Nghe thấy tiếng ồn, bố chồng ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, nói “Thúy Thúy, con không giúp mẹ con nấu cơm à! Mẹ con đứng lớp suốt cả ngày rồi. Người già sức khỏe đâu có bì được thanh niên, không chịu được đâu…” Thúy Thúy hơi bực, nghĩ bụng “Bố biết mẹ mệt mà còn vắt chân ngồi đọc báo sao?” Nhưng những lời này quá hỗn xược, Thúy Thúy chỉ nghĩ thế thôi, cô đâu dám nói, chỉ trả lời “Vâng, lát nữa con nấu cơm, con mệt quá, nghỉ một lát đã”. Trong bếp vọng ra tiếng hét của mẹ chồng “Đại Lâm!” Đại Lâm vừa lười biếng đứng dậy, vừa làu bàu “Gì thế ạ, mệt chết đi được”, vừa chậm rãi bước vào bếp. Mẹ chồng nói thì thầm với Đại Lâm rất lâu, trước tiên thể hiện sự không hài lòng của bà đối với Thúy Thúy, nói Thúy Thúy béo như thế, lại có sức, sao nỡ nhẫn tâm bắt Đại Lâm xách nhiều đồ như vậy, sau đó cao giọng nói “Đại Lâm, con thấy rồi đấy, chỉ có mẹ đẻ con thương con nhất, người khác á, chẳng có ai, vợ cũng không, làm gì biết thương xót gì con? Nếu mẹ và con cùng đi mua đồ, mẹ chẳng nỡ để con xách đồ nặng trịch thế, cũng không nhìn xem con gầy thế nào, vợ con có biết xót con không?” Trong phòng khách, bố chồng rời mắt khỏi tờ báo, ngẩng đầu lên nhìn Thúy Thúy bằng ánh mắt khó chịu. Thúy Thúy đỏ mặt, tức lắm, muốn nói gì đó, nhưng mồm miệng không được nhanh nhẹn, có lý mà không nói được nên lời, đành im lặng. Đại Lâm cười hì hì, nói “Mẹ, con biết rồi, mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế gian!” Sau đó, mẹ chồng hỏi nhỏ “Đại Lâm, lúc thanh toán, con có chú ý xem trong ví tiền của Thúy Thúy còn bao nhiêu tiền?” Đại Lâm nói “Thúy Thúy nói, cô ấy không có tiền, nên con thanh toán”. Phì! Mẹ chồng đập mạnh chiếc chậu nhôm xuống bồn rửa, Đại Lâm kinh hoàng hỏi “Mẹ, sao thế ạ?” Mẹ chồng nghiến răng gọi Thúy Thúy vào bếp, Thúy Thúy bị tiếng đập chậu của mẹ chồng làm cho kinh hồn bạt vía, vội vàng chạy vào bếp. “Thúy Thúy, việc này tôi phải nói rõ với cô mới được, cô sao mà lắm mưu nhiều kế thế, trước đây, tôi thấy người ta nói cô thật thà ngoan ngoãn mới đồng ý cho hai đứa lấy nhau. Đại Lâm tốt nghiệp đại học, tướng mạo không chê vào đâu được, con cái nhà chúng tôi dạy dỗ đều ngoan cả, gia đình cũng tốt, bao nhiêu con gái nhà lành xinh đẹp bám đuôi, cô trông cũng bình thường, gia cảnh cũng không khá giả gì, còn béo ú giống như… Những điều này tôi không ghét bỏ gì, chỉ mong cô thật thà ngoan ngoãn, cưới cô một cách vẻ vang về nhà, không phải là để cô giở trò xấu bụng, hẹp hòi với chúng tôi đâu!” Thúy Thúy giận đến run cả người, nước mắt tuôn rơi lã chã, nghĩ bụng “Con cũng tốt nghiệp đại học, gia cảnh, gia giáo nhà con không tốt sao, lương của bố mẹ con cũng như lương của bố mẹ. Đại Lâm tuyệt như mẹ nói thật sao, Đại Lâm không cao, càng không đẹp trai, con dù không cao, nhưng so với nữ giới, cũng tạm được, còn với chiều cao 1m 73 của Đại Lâm, quả thực quá thấp, con trai Thanh Đảo cao 1m80 là thường. Thêm nữa, quen anh ấy bao năm, sao con chẳng thấy ai theo đuổi Đại Lâm!” Mẹ Thúy Thúy dặn đi dặn lại Thúy Thúy không được cãi lại mẹ chồng, Thúy Thúy vụng đường ăn nói, mặc dù trong lòng nghĩ được, nhưng khi nói ra miệng thì cứ lắp ba lắp bắp. Thế nên, cô đành lúng túng đứng ngây ra đó, để mặc mẹ chồng chỉ trích. Cuối cùng, mẹ chồng không nói nữa, chỉ làm cho mọi đồ đạc trong bếp phát ra những âm thanh khủng khiếp. Đại Lâm lặng lẽ kéo Thúy Thúy, muốn để cô lên gác. Thúy Thúy quay người, mẹ chồng liền hét “Đứng lại! Cô về nhà là muốn ăn cơm bày sẵn ra à! Mau đi rửa xương sườn!” Thúy Thúy nhìn khuôn mặt trung niên được gìn giữ cẩn thận của mẹ chồng, nuốt nước bọt. Cô quay đầu lại nhìn Đại Lâm, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ từ phía anh. Đại Lâm miễn cưỡng bĩu môi, nhưng anh không dám gây chuyện với mẹ. Mẹ anh là giáo viên, rất uy nghiêm, hơn nữa việc gì cũng có chủ kiến, mọi việc to nhỏ lớn bé trong nhà đều do mẹ quyết, Đại Lâm cảm thấy phần lớn những quyết định của mẹ đều đúng, đều tốt cho gia đình, chỉ cần nghe theo lời mẹ là OK. Anh nhìn Thúy Thúy đang sợ sệt, bất lực nói “Thúy Thúy, mẹ bị bệnh tim, em đừng làm cho mẹ bực, em hãy ở đây giúp mẹ nấu cơm tối đi, anh đi tắm đây”. Nói xong, quay đầu đi luôn, rõ ràng anh cảm nhận được ánh mắt cầu cứu của Thúy Thúy, nhưng quả thực anh không thể giúp được. Điều anh có thể làm là mau chóng chạy trốn. Thực ra, anh yêu Thúy Thúy, yêu sự lương thiện thuần khiết của cô, yêu sự yếu đuối và khoan dung của cô, chỉ có điều, tình yêu của anh chỉ cần va phải cơn giận của mẹ anh, liền tự động co rút lại. Thúy Thúy bất lực, gắng chịu đựng cơn đói cồn cào, gượng gạo rửa xương sườn đầy mỡ, nghe tiếng va đập giận dữ của mẹ chồng. Cơn đói giày vò khiến cô đau dạ dày, cô hơi choáng váng, nghe mẹ chồng làu bàu “Thật là đồ không biết chi tiêu! Cô không biết tiếc tiền Đại Lâm bỏ ra sao? Thịt bò chín, mua liền một lúc những 5 cân, cô không sợ ăn no đến kềnh bụng mà chết à? Càng ăn càng béo, nhà cô quen để cho cô ăn thoải mái, xem xem còn vóc dáng gì không? Cá giếc mua những hai con, cô ở cữ hay là nạo thai?!” Thúy Thúy không thể chịu đựng nổi sự lăng mạ, bèn nói lại “Chính mẹ bảo con mua mà! Mua về rồi cái này không ưng, cái kia không phải, rốt cuộc là phải làm gì đây?” “Tôi bảo cô mua, chứ không phải Đại Lâm mua!” “Lẽ nào chẳng phải giống nhau sao ạ?” “Giống cái con khỉ! Tiền của Đại Lâm là đưa cả cho tôi, cô đưa cho tôi đồng nào không? Con nhà giáo dục kiểu gì vậy? Làm sai, mẹ chồng nói vài câu còn cãi lại! Bố mẹ cô không học được mấy chữ, đầu không có não, không có giáo dục, nuôi dạy ra đứa con gái càng không có giáo dục! Nhà chúng tôi thật xui xẻo, vớ phải nhà thông gia chẳng ra gì…” Tính cách của Thúy Thúy là, sỉ nhục tôi thì được, còn sỉ nhục bố mẹ tôi là điều không thể chấp nhận được! Lúc này đây, cô thực sự đã tức giận đến độ mất hết lý trí, nói không cần suy nghĩ “Bà mới không có giáo dục đấy!” Nói xong liền ném mạnh cái chậu xuống đất, một chậu nước đầy mỡ và xương sườn chưa rửa xong bắn đầy vào người mẹ chồng, mẹ chồng nổi giận lôi đình, lao đến cào cấu Thúy Thúy. Thúy Thúy đầu óc quay cuồng hỗn loạn, tự vệ theo bản năng, cô cào vào mặt mẹ chồng. Bố chồng, cậu em họ, Đại Lâm nghe thấy tiếng động liền chạy vào, mọi người đều kéo Thúy Thúy, mẹ chồng nhân cơ hội đó tát Thúy Thúy mấy cái bạt tai, sau đó chạy ra phòng khách, gọi điện sang nhà Thúy Thúy, lớn tiếng nhiếc móc mẹ Thúy Thúy. Thúy Thúy đang cơn cuồng dại, bất chấp sự ngăn cản của Đại Lâm, lao đến giành lấy điện thoại của mẹ chồng, hai người lại lao vào cấu xé. Mẹ chồng không có sức bằng Thúy Thúy, bị Thúy Thúy giật vài túm tóc, bà già liền ngồi thụp xuống đất gào khóc rống lên. Bố chồng, cậu em họ, Đại Lâm giữ chặt lấy Thúy Thúy, Thúy Thúy đã mất hết lý trí, giống như con hổ lên cơn điên cuồng, bố mẹ yêu thương cô từ nhỏ đến lớn bị mẹ chồng sỉ vả lăng mạ đến thế, là ai thì cũng đều phát điên lên thôi. Đại Lâm đẩy mạnh Thúy Thúy ngã xuống đất, đầu Thúy Thúy đập vào tay vịn gỗ của ghế sô-fa, giơ tay lên sờ đầu, cả đầu be bét máu. Thúy Thúy ngẩn người, Đại Lâm cũng ngẩn người, mặc dù Đại Lâm vô cùng căm hận việc Thúy Thúy đánh mẹ mình, nhưng nhìn thấy Thúy Thúy đầu be bét máu, anh vẫn sợ hãi kinh hoàng. Bố chồng tìm thấy miếng vải, định băng bó cho Thúy Thúy, Thúy Thúy đuổi ông đi, sau đó nhìn cả nhà họ bằng ánh mắt căm phẫn, rồi lấy di động, gọi 1104 và 1205. Đại Lâm muốn giật di động của Thúy Thúy, dù sao việc xấu trong nhà cũng không được để người ngoài biết, nhưng anh bị ánh mắt cuồng dại đầy thù hận của Thúy Thúy làm chùn lại. Một lát sau, 110 và 120 đều đến, hàng xóm xung quanh đều chạy đến xem, mẹ chồng Thúy Thúy chửi bớt hết lượt tất thảy mọi người. Thúy Thúy toàn thân run rẩy, cắn chặt răng, không nói lời nào. Lúc này, bố mẹ đẻ của Thúy Thúy cũng bắt xe chạy đến, vừa nhìn thấy đầu con gái toàn máu là máu, cả nhà lộn xộn, hoảng hồn thất sắc. Mẹ Thúy Thúy giận giữ nhìn cả nhà Đại Lâm, muốn nói gì đó, nhưng mồm mép không được lanh lợi, không nói được gì, chỉ giữ mối căm giận trong lòng. Khi Thúy Thúy băng bó vết thương trong bệnh viện, ông ngoại cũng đến, nhìn đứa cháu ngoại đáng thương, ông lão cầm gậy chống định đánh Đại Lâm. Bố mẹ Thúy Thúy mặc dù rất đỗi tức giận, nhưng cũng không muốn gây thêm thù oán đến độ không thể giải quyết được với gia đình nhà Đại Lâm, đành phải ngăn ông ngoại Thúy Thúy lại. Ông ngoại Thúy Thúy không nghe, vẫn nhất quyết muốn đánh Đại Lâm một trận. Mẹ Thúy Thúy bất lực, khóc nghẹn, nói “Chúng nó sau này vẫn phải sống với nhau”. Băng bó vết thương xong, cả nhà đều bị đưa đến đồn công an, mẹ chồng Thúy Thúy không hổ là cô giáo, nói liến thoắng, mồm năm miệng mười. Thúy Thúy vừa khóc, vừa lắp ba lắp bắp kể lại sơ qua tình hình. Cảnh sát cũng không phải là bù nhìn, vừa nghe đã hiểu ngay, hỏi mẹ chồng Thúy Thúy “Hôm nay bà nổi giận là bởi vì bà bảo con dâu mua đồ, kết quả là con trai bà bỏ tiền ra, có phải vậy không?” Mẹ chồng Thúy Thúy lập tức nói “Ôi, anh à, con dâu tôi không phải vừa đâu, con trai tôi tiền lương một tháng chỉ được 1300 tệ, tiền lương nửa tháng đã bị đứa con dâu khốn kiếp này tiêu mất rồi!” Cảnh sát hỏi “Những thứ đồ này chẳng phải bà bảo mua sao?” Mẹ chồng lườm nguýt sang Thúy Thúy, nói “Làm con dâu, tiền lương không tiêu vào việc trong gia đình, lẽ nào để dành cho trai chắc? Chưa từng thấy đứa con dâu nào tính toán đến thế, kiểu giáo dục gì thế! Nó muốn tự tích lấy tài sản riêng của mình, không nỡ chi tiêu một đồng nào cho cái nhà này!” Toàn bộ cảnh sát trong phòng đều nhìn người giáo viên nhân dân đang mồm loa mép giải bằng ánh mắt đầy khinh miệt. Đại Lâm đỏ mặt, kéo mẹ, mẹ chồng hất tay ra, chửi “Mày là đồ vô dụng! Lấy vợ về như lấy con ngựa hoang, ngay cả vợ cũng không bảo được, cả nhà họ Tôn bị mày bôi tro trát trấu vào mặt!” Đại Lâm cũng không biết nói gì, ông ngoại Thúy Thúy bực mình “Thật là bà già không biết điều! Nhà bà cưới con dâu hay nhà tôi cưới con rể? Tiền làm lễ cưới, chúng tôi đã đưa bà 20 vạn tệ! Cưới con dâu, nhà bà bỏ ra một đồng xu nào không?! Tôn Đại Lâm chính là con rể ở rể, còn kéo gì mà kéo!” Đại Lâm trợn mắt, nhìn ông ngoại Thúy Thúy bằng ánh mắt đầy thù hận. Mẹ Thúy Thúy nhìn thấy ánh mắt của con rể, con vội vàng kéo ống tay áo ông ngoại, không để ông nói tiếp, khiến ông lão tức đến tím cả mặt. Mẹ chồng Thúy Thúy cười nhạt, nói “Số tiền 20 vạn tệ đó là nhà các người chủ động đưa ra, gọi là của hồi môn, con gái khuê phòng kết hôn gọi là gả chồng, chưa nghe thấy đàn bà có thể cưới chồng về nhà, thật nực cười! Con gái nhà các người cố sống cố chết muốn cưới Đại Lâm nhà tôi, tự nguyện đưa 20 vạn, đúng là đồ rởm! Phải các thêm tiền. Nhà các người nuôi đồ vô dụng, phải các thêm tiền. Con gái lớn gả chồng, rời khỏi con trai ta như rời khỏi cây đại thụ, lại chẳng thắt cổ mà chết? Hừ, con gái đều là đồ phải các thêm tiền!” Không ai nói gì. Ông ngoại tức đến độ không nói nên lời, bố mẹ Thúy Thúy xấu hổ vô cùng, không nói được gì. Con gái mình đúng là phải các thêm tiền, hồi đó, Thúy Thúy yêu đắm đuối Đại Lâm, thề sống thề chết đòi cưới Đại Lâm, kết quả là nhà Đại Lâm không mất một đồng nào cũng cưới được Thúy Thúy, bây giờ lại còn nói cô là đồ phải các thêm tiền, nhà gái cũng thực sự không còn gì để nói. Thúy Thúy loạng choạng đứng dậy, sắc mặt trắng nhợt, đôi môi run rẩy, từ từ bước ra ngoài. Mẹ Thúy Thúy vừa khóc vừa kéo Thúy Thúy lại, sợ con gái nghĩ quẩn. Thúy Thúy lạnh lùng nói “Con về nhà lấy giấy đăng ký kết hôn, bây giờ đi làm thủ tục ly hôn”. Tôn Đại Lâm bước lên, kéo tay Thúy Thúy, nói “Em bình tĩnh, bình tĩnh, chúng ta về nhà nói chuyện”. Mẹ Thúy Thúy cũng bị hoảng hồn bởi câu nói của con gái, vừa mới kết hôn đã ly hôn, chẳng phải để người khác cười cho sao? Bố Thúy Thúy cũng nói “Thúy Thúy, con đừng làm bừa!” Thúy Thúy hất tay Đại Lâm ra, vẫn đi ra ngoài, bị mẹ giữ chặt lại. Thúy Thúy nói “Mẹ, con không đem theo tiền, con phải về lấy đồ, chứng minh thư, giấy đăng ký kết hôn, mẹ đưa con ít tiền để bắt taxi”. Mẹ chồng Thúy Thúy ngồi trên ghế, vắt chân chữ ngũ, vênh váo nói “Cô dọa ai chứ? Tôi làm nghề gì nhỉ? Loại học sinh nào tôi cũng trị cho đến nơi đến chốn, chút trò vặt của cô có ăn thua gì? Thôi đi, từ khi chưa cưới tôi đã nhìn quá rõ rồi, cô không thể rời xa Đại Lâm nhà tôi đâu! Con gái đã gả chồng như bát nước đổ đi, chưa nghe thấy nước bẩn đổ đi hãy còn có giá? Cô tưởng cô vẫn là con gái trinh đấy chắc, bây giờ cô không đáng giá một xu, cô ly hôn đi, tôi còn sợ cô không ly hôn đấy! Đại Lâm có thể tìm được một cô gái trinh khác, còn được của hồi môn! Của hồi môn của cô có 20 vạn tệ, Đại Lâm tìm vợ mới, có thể có của hồi môn 50 vạn tệ! Cô ly dị đi? Ha… ha… Trừ ông già 60 bại liệt mù mắt, ai còn cần cô chứ, cũng không nhìn xem bộ dạng của mình thế nào!” Một cô cảnh sát trẻ nổi giận đùng đùng, đập bàn, nói “Đây là đồn công an, bà nghĩ là nhà bà chắc? Nói năng linh ta linh tinh! Mau ra ngoài, còn có việc gì không? Không có thì ra mau!” Thúy Thúy cười cảm ơn chị cảnh sát. Mẹ chồng Thúy Thúy nổi giận, lao đến chị cảnh sát, hét lên “Cô nói linh tinh gì thế?” Vừa nói vừa giơ tay túm lấy áo người ta. Ở trường học, hống hách quen rồi, đây là động tác theo thói quen. Anh cảnh sát đứng bên đẩy mạnh mẹ chồng Thúy Thúy ra. Một anh cảnh sát khác nói “Bà xé quần áo của cô gái trẻ ra làm gì? Bị đồng tính à? Đã lớn ngần này tuổi mà không biết xấu hổ à?” Cả nhà Đại Lâm mặt tím bầm. Nữ cảnh sát lấy còng tay, còng mẹ chồng Thúy Thúy lại, tội danh là “đánh cảnh sát”. Cả nhà Thúy Thúy ra khỏi đồn công an. Thúy Thúy vừa đói vừa bị thương, mắt hoa lên, đứng không vững. Nữ cảnh sát đó và một nam cảnh sát tiễn Thúy Thúy ra, nữ cảnh sát nhìn Thúy Thúy đang choáng váng, không mở nổi mắt ra, trong lòng cũng xót xa, giúp cô chỉnh lại quần áo, nói “Bây giờ ra khỏi đồn công an, lời chị nói với em là đứng trên lập trường cá nhân, là lời nói của phụ nữ đối với phụ nữ. Chị nói này, không phải mỗi người đàn ông đều xứng đáng để em hy sinh cả đời đâu, nhân lúc còn trẻ, hãy mau quay đầu, nếu không cẩn thận bước đến bên vực sâu, đương nhiên là sai lầm, nhưng có thể dừng lại bên vực cũng chưa muộn, dám thừa nhận em đã nhìn nhầm người chẳng phải là việc gì đáng xấu hổ cả, em thật thà hiền lành, không đấu lại được gia đình nhà họ đâu. Em hãy nghĩ cho kỹ những lời chị nói, chị toàn tiếp xúc với kẻ xấu, loại người nào chị cũng gặp rồi, nhà em toàn người hiền lành chất phác, đừng đấu với bọn họ”. Thúy Thúy nhìn khuôn mặt tươi sáng của nữ cảnh sát dưới ánh đèn đường, lau nước mắt trên mặt, gật đầu rồi nói “Cảm ơn chị! Cảm ơn chị!” Thúy Thúy bất chấp sự khuyên ngăn của mẹ, lấy đồ đạc của mình, quay về nhà bố mẹ đẻ. Thúy Thúy trùm kín chăn khóc đến khi trời sáng, mẹ Thúy Thúy cũng than ngắn thở dài suốt đêm, ông ngoại Thúy Thúy chửi cả đêm... Một đêm không ngủ… Còn tiếp... Trích Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu, tác giả Kỷ Đạt, NXB Hội Nhà văn ấn hành 1. Tóm tắt Trước khi đến với câu chuyện, khi ai đọc qua tên tác phẩm cứ ngỡ đó là một thể loại kinh dị nhưng thật ra đây là thể loại ngôn tình, ngôn tình không mấy có kết thúc có hậu. " Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu " là tác phẩm của Kỷ Đạt từng nổi vài năm trước, câu chuyện kể về mối tình và hoàn cảnh của gia đình Thúy Thúy với Tôn Đại Lâm. Thúy Thúy là một cô gái trẻ, hiền lành từng có tình yêu sâu đậm với Đại Lâm trong 6 năm, sau khi cô tốt nghiệp trường đại học, Đại Lâm và Thúy Thúy kết đôi thành vợ chồng, cô trở thành một nàng dâu trẻ, chân ướt chân ráo bước vào nhà Tôn Đại Lâm làm dâu. Bởi vì chưa có kinh nghiệm từ cuộc sống, nên có thể nói do cô là con một của gia đình. Được bố mẹ đẻ cưng chiều nên chỉ ăn với học, vừa tốt nghiệp liền cưới Đại Lâm nên tuổi đời còn rất non. Cứ tưởng, cuộc sống mẹ chồng - nàng dâu sẽ như trên phim ảnh nhưng thật ra nó còn khắc nghiệt hơn khi bị chồng phản bội dẫn bồ nhí về. Ngày đầu làm dâu, Thúy Thúy không thể nào tránh khỏi những sai sót. Những việc đó có thể sẽ sửa được từ từ, nhưng mẹ Đại Lâm lại quá quá quắt, khi Thúy Thúy đi làm bị trễ giờ chẳng kịp ăn sáng, trưa ăn hộp cơm bị ố thiêu với 10 tệ, mẹ Đại Lâm chửi lên bờ xuống ruộng. Đến lúc gần tan làm, mẹ Đại Lâm gọi nhờ mua đồ nấu bữa tối cho cả gia đình bởi vì số tiền thức ăn cần mua quá lớn, nên Thúy Thúy nhờ Đại Lâm đi mua cùng. Do số tiền mà Thúy Thúy không đủ để trả, Đại Lâm phải trả tiền giùm, mẹ Đại Lâm mắng cô, tại sao cô có tiền không trả lại nhờ Đại Lâm trả giùm, Thúy Thúy nói họ là vợ chồng, trả tiền cho nhau có gì là không phải. Bà mẹ chồng quát cô "Giống cái con khỉ? Tiền Đại Lâm làm về đưa tôi giữ, còn cô đi làm có đưa được đồng nào cho tôi không mà giống?" Thúy Thúy bởi vì nghe đúng lời dặn của mẹ đẻ nên cô không cãi cọ, hay hỗn láo với mẹ chồng. Mẹ Đại Lâm chửi cô hỗn láo, sỉ nhục mẹ đẻ Thúy Thúy rồi hai người xảy ra xô xát. Thúy Thúy bị chảy máu đầu, mẹ Đại Lâm bị cào vào mặt, hai người được đưa đến đồn công an. Miệng mẹ Đại Lâm kêu than ở đồn muốn náo động thành cái chợ. Họ nhìn bà với vẻ mặt khinh thường, môi mỏng, gò má cao, đi lúc nào cũng ngưỡng mặt lên trời. Anh Trương biểu môi nói rằng "Mẹ chồng ức hiếp nàng dâu tôi còn tin, chứ bảo nàng dâu ức hiếp mẹ chồng có mù tôi mới tin lời bà". Tóm lại mẹ Đại Lâm bị giam lỏng trong đồn đến 3 ngày dù người nhà Đại Lâm có gọi lên chức trách thành phố nhưng cũng chẳng ai mà thèm quan tâm. Thúy Thúy về nhà mẹ đẻ một thời gian, dường như cô chẳng còn tin vào chuyện tình cảm giữa mình và Đại Lâm, lúc Thúy Thúy bị mẹ Đại Lâm đánh, anh chẳng hề giúp đỡ, đẩy cô sang một bên đến sức đầu mẻ trán. Thời điểm Thúy Thúy ở nhà mẹ đẻ, em trai mẹ Đại Lâm nói nhà Thúy Thúy và cửa hàng ông bà ngoại cô tổng lại đến 280 vạn tệ, mắt họ sang trưng như đèn. Khi nghe chuyện mà mẹ Đại Lâm cùng bố mẹ Bá Bá nói chuyện, anh tức giận chửi họ "thật vô liêm sỉ". Bố Bá Bá giận cả "tím người" nói anh biết gì mà xen vào. Bá Bá quay về phòng sẵn tiện đóng sập của một cái rầm. Rồi đến một ngày, gia đình Thúy Thúy hẹn mẹ Đại Lâm đến nhà hàng cùng dùng bữa. Hôm đó, có cả Vương Hinh em họ Thúy Thúy, Đại Thiếu và Minh Minh cứ tưởng rằng buổi ăn uống sẽ bình thường nhưng khi Vương Hinh đến, mọi chuyện hỗn loạn như bãi chiến trường. Cả căn phòng náo loạn, bọn họ đập phá ầm ĩ, cả nhà Đại Lâm sợ rén người. Khi nhắc đến chuyện trả 20 vạn tệ cho nhà Thúy Thúy, bà ta nhảy xổng người, liền quay qua tìm Thúy Thúy tát mấy cái vào mặt cô. Hành động quá nhanh, chẳng ai có thể kịp phản ứng, Hinh Hinh vội kéo bà ra khỏi chị mình, Thúy Thúy đơ như một cây cột, chẳng đáp trả hay đánh lại. Mặt cô đầy máu, thấy bên trong ầm ĩ, nhân viên gọi cảnh sát. Lần thứ 2 tại đồn cảnh sát, gia đình Đại Lâm và Thúy Thúy có mặt tại đây, bị mẹ Đại Lâm đánh đến chảy cả máu mặt và ù cả tai, Hinh Hinh nhảy dựng lên như một con nhím xù lông. Cô cảnh sát nhìn mẹ Đại Lâm thì phát hiện ra, bà ta từng cố tình xé áo cô và bị anh Trương mắng thậm tệ "Bà bị đồng tính à? Làm gì mà xé áo con gái người ta". Cả đám Hinh Hinh, Đại Thiếu và Minh Minh quá quen khi ra vào nơi này, họ nhìn thấy anh Trương tay bắt mặt mừng như gặp tổng thống. Mẹ Đại Lâm vẫn như cũ, sồn sồn trong đồn như chốn không người, còn về gia đình Thúy Thúy khi nghe con bị ù tai liền đưa cô đến bệnh viện khám và được chuẩn đoán là bị "điếc tạm thời". Chuyện đến nước này, Thúy Thúy đành về sống với mẹ đẻ một thời gian dài. Hai nhà không qua lại, nhưng mẹ Đại Lâm nghĩ đến số tiền 280 vạn tệ liền nháo nhào quyết có bằng được. Thúy Thúy về nhà mẹ đẻ trấn tĩnh tinh thần. Vương Hinh kêu Minh Minh đến nhà mẹ Thúy Thúy dẫn Thúy Thúy đi chơi, cố tình may mối cho 2 người, khi đi chơi về, gặp Đại Lâm và mẹ Đại Lâm đứng chờ cô từ chiều, bắt trận tại đình. Đại Lâm lên cơn ghen "Cô còn là vợ tôi, chúng ta chưa ly hôn mà dám đi quyến rũ với thằng khác?", mẹ Đại Lâm thêm muối thêm ớt, bà làm ầm ĩ, bị hàng xóm xung quanh dòm ngó rồi mới chịu ra về. Việc trên công ty, Thúy Thúy được chuyển vào bộ phận mới, tiền lương cũng khá hơn lúc đầu. Đó là công ty Thúy Thúy hợp tác với bên công ty tổng giám Dương, tại cuộc họp Thúy Thúy có điều đáng ngờ, liền lắp ba lắp bắp đứng dậy nói rụt rè mãi hồi mới xong. Bị giám đốc Dương chế giễu, khiến cô nhớ đến sự sỉ nhục vói cả 5 ngón tay mẹ Đại Lâm từng tác cô, run lên khóc. Thúy Thúy thông minh tuy hơi dè dặt, nhát gan nhưng việc nào làm ra việc nấy, cô đi công tác một thời gian để tìm hiểu tư liệu, chặn sự lừa gạt của tổng giám đốc Dương. Khi hoàn thành được thưởng 1 vạn tệ, mẹ Đại Lâm nghe tin lòng liền hớn hở như lượm được vàng. Liền mua trái cây đến nhà mẹ Thúy Thúy, nịnh hót. Một lần, em gái của mẹ Thúy Thúy ngõ lời muốn đưa căn nhà được ông bà ngoại cho Vương Hinh để cho Thúy Thúy đến ở. Bèn đưa chìa khóa, mà ngờ đâu mẹ Thúy Thúy quá tin vào Đại Lâm liền đưa chưa khóa cho anh.​ Mọi việc càng rối rém, căn nhà bị mẹ Đại Lâm nắm giữ và còn một người khác xuất hiện là mẹ ghẻ của mẹ Đại Lâm. Hai người đàn bà ra sức tranh giành căn nhà vì view nhìn được ra biển mà chẳng phải nhà của mình. Cuối cùng căn nhà lại thuộc về Vương Hinh nhưng kế hoạch lấy lại cho chị cả mẹ Thúy Thúy số tiền 20 vạn tế của bố Vương Hinh lại bất thành. Lần khác, mẹ Đại Lâm đến nhà, Thúy Thúy bèn vùng mình dùng gối đè đến nỗi mẹ Đại Lâm ngộp thở ngất xỉu, xe cấp cứu đi trong đêm. Đại Lâm nghe tin, đùng đùng đến nhà Thúy Thúy, tức giận đòi trả 10 vạn tệ bồi thường, bị bố Thúy Thúy dọa đến nỗi không dám ở lại. Ở trên trường, mẹ Đại Lâm là giáo viên, từng tố cáo hiệu trường tham ô và muốn trở thành giáo nhiệm. Nhưng kế hoạch không thành, càng lên càng thêm ghét. Đi đến đâu người người đều ức hiếp. Khinh miệt, đã già còn lắm chiêu. Nghe tin con trai ức hiếp, bà đến nhà mẹ Thúy Thúy chửi rủa, những lời chửi thâm thúy đến nỗi ghim vào người mẹ Thúy Thúy từng câu từng câu một mà chẳng thể làm gì. Khi hàng xóm nhà Thúy Thúy phản bác, mẹ Đại Lâm mắng to "Con gái bà ta bị con trai tôi chơi chán rồi, còn muốn ly hôn để thằng khác chơi! Cứ nghĩ ai cũng ngốc chắc, có người đàn ông nào cần cái thứ rác rửi của nhà bà ta chứ?". Từng lời nói cay độc, như con dao đâm thẳng vào tim mẹ Thúy Thúy, bà ức quá mà lăn dùng ra chết tại chỗ. Khi thấy mọi chuyện bất ổn, mẹ Đại Lâm mới ngừng chửi, vội về nhà. Vài phút sau, tiếng khóc thê lương vang lên trong căn nhà cũ kỉ, người đàn ông trụ cột gia đình, từng giọt nước mắt lăn dài chảy xuống. Còn Thúy Thúy vì bị bấn loạn tinh thần nên cả ngày chỉ ngủ, như một người có vấn đề về não. Mẹ Thúy Thúy được đưa đến bệnh viên nhưng không qua khỏi, cả ông bà ngoại, bố mẹ Vương Hinh, Hinh Hinh, Đại Thiếu, Minh Minh, mọi người khóc lóc thảm thiết "Người đầu bạc tiễn người đầu xanh". Khung cảnh thảm thiết vô cùng! Cuộc đời còn lại của Thúy Thúy như chỉ còn một vùng trời đen tối trước mặt. May rằng, nghe tin còn có tổng giám đốc Dương tức Dương Chiến đến nhà Thúy Thúy tìm hi vọng chữa bệnh cho cô. Anh tìm được một vị bác sĩ tâm lý nổi tiếng ở Hồng Kong có thể chữa được bệnh, người người tương truyền. Thời gian chữa bệnh Thúy Thúy, tuy lúc đầu anh có hơi cáu gắt nhưng về sau lại là một người đàn ông đảm đang. Thúy Thúy dần bình phục, cô hoạt động cũng như có tiến bộ hơn. Ngày Thúy Thúy bình phục cũng đến, nhưng sợ rằng khi bình thường nghe tin mẹ mất cô lại buồn đau thê thảm. Trước lúc Thúy Thúy bình phục, mẹ Đại Lâm tưởng như ăn năn nhưng thật ra lại may mối cho bố Thúy Thúy một người vợ mới là Trương Tú Tú. Hai người cũng có ngày thành hôn. Trương Tú Tú trở thành mẹ ghẻ của Thúy Thúy và làm vợ của bố cô. Khi về Thanh Đảo, Thúy Thúy gần như đoạn tuyệt vời người bố mà cô luôn coi trọng. Mẹ vừa mất, liền có vợ mới " Thật chẳng ra thể thống gì ". Ông bà ngoại dù chưa biết chuyện nhưng đều tự mình ngầm biết, bố mẹ Vương Hinh cũng đã biết, nhất là mẹ Vương Hinh, bà đau khổ khi mất đi chị gái. Người thương bà nhất, có gì đều nhường cho bà. Thúy Thúy là vì điều kiện với Dương Chiến vì số tiền phí chữa bệnh cho cô nên phải về làm công ty anh. Thời gian hai người gắn bó, đến khi cô hỏi anh có yêu cô không, Dương Chiến, thực sự rất đau buồn nhưng nghiêm nghị trả lời "Không". Trái tim Thúy Thúy dường như tan nát, lạnh giá không còn gì bằng khi bị người duy nhất cô còn chỗ dựa từ chối. Ngày Đại Lâm và Thúy Thúy ly hôn cũng đến. Rốt cuộc, cuộc tình đầy ngang trái và khóc liệt, khiến bao nhiêu sinh mạng vô tội phải đến nơi "cửu tuyền" lạnh lẽo. Trước đó, mẹ Đại Lâm từng dẫn Bá Bá đến nhà Thúy Thúy sinh chuyện, rồi Bá Bá phải nằm viện, mẹ Đại Lâm đau khổ, bởi vì bà tham lam nên mới xảy ra cơ sự này. Vương Hinh bị nhốt vào tù, dù ba cô thường xuyên đút lót. Dương chiến cũng có hôn ước, thời gian từ khi bị từ chối, Thúy Thúy và Dương Chiến ít nói chuyện, có hôm bị những nhân viên cấp dưới cô từng giúp đỡ, ganh ghét vì được Dương Chiến quan tâm và giờ bị "thất sủng", họ nhân cơ hội dùng thủ đoạn chà đạp cô và âm mưu khiến cô bị giáng chức. Ngày Dương Chiến đi sang nước ngoài kết hôn đã định sẵn, Thúy Thúy dũng cảm đến căn biệt thự trong trời mưa để đến nói tiếng lòng của mình, níu kéo anh trở lại. Anh ngỡ ngàng khi thấy Thúy Thúy đã khác, lúc trước thân hình cô mũm mĩm đáng yêu, một Thúy Thúy chẳng lo âu, nghĩ ngợi giờ đây cứ như người mẫu. Cô đến để nói tiếng lòng chứ không phải này nọ, nhưng sau đó vào buổi sáng, cô rời đi, Dương Chiến cũng lập tức tiến hành ra nước ngoài kết hôn. Thực ra, anh muốn làm bá chủ thế giới rồi mới về chăm lo cuộc sống trọn vẹn sau này cho Thúy Thúy. Một thời gian sau, Thúy Thúy phát hiện mình khó chịu trong người, khi kiểm tra là một đứa bé đang hình thành trong bụng là con của Dương Chiến. Biết tin, cô vui mừng, nhưng người vui hơn là Trương Tú Tú, bà phận không thể có con, khi nghe tin, ngày nào cũng hầm món này, món nọ mang đến nhà bà ngoại tẩm bổ Thúy Thúy. Dần Dần, Tú Tú và Thúy Thúy lẫn ông bà ngoại, bố mẹ Vương Hinh cũng trở nên có thiện cảm với bà. Ngày nọ trên đường, lúc đó đứa bé cũng đã chào đời, được đặt tên là Hoa Ban do tính hay hóng chuyện, một chiếc xe lao tới, bà không để ý nên Thúy Thúy lấy thân làm tấm chắn cho con gái và Trương Tú Tú. Thúy Thúy bị xe tông văng chục mét, người nhà biết chuyện, đưa đến bệnh viện. Ai cũng nước mắt lưng tròng, người Thúy Thúy gọi trong giây phút hấp hối chính là Dương chiến. Khi mọi chuyện không ổn, anh lập tức ly dị với người phụ nữ bên nước ngoài, lập tức trở về, nghe tin từ Bố Vương Hinh, anh sững sốt khi Thúy Thúy đã từ giã cõi trần. Nước mắt từ trong hốc tuôn trào, ra đi khi để lại cho anh đứa con gái nhỏ là Hoa Ban. Hoa Ban khôn lớn, thừa hưởng sự lương thiện từ mẹ, và sự thông minh từ bố. Dương Chiến là gà trống nuôi con đến hết cuộc đời. Sau khi chết, được Hoa Ban chôn cùng cạnh mẹ, để hai người mãi mãi bên nhau. 2. Cảm nghĩ Thực sự, sau khi đọc cuốn sách mình cảm thấy cuốn sách bao chứa tất cả những đức tính của con người. Từ tham lam, quỷ quyệt, ranh ma, nịnh hót đến giả tạo, tác giả Kỷ Đạt rất thành công khi xây dựng những phẩm chất ấy vào trong các nhân vật của cuốn sách. Và cảm thấy mẹ của Đại Lâm rất ngang tàn và chi tiêu rất hẹp hòi, dù lúc nhỏ bà có từng nghèo khổ nhưng lại đối xử như thế thì không được. Kể cả việc nàng dâu chưa nói lời nào, lại sỉ nhục đến bố mẹ đẻ thật lòng thì rất bất bình. Tuy Đại Lâm không làm gì nhưng lại là tay sai, con cờ trong tay mẹ anh. Người mà anh sống cả đời là vợ chứ không phải là mẹ, thế mà anh lại vì chút chuyện, hồ đồ làm tổn thương người vợ trẻ. Đáng lẽ, anh nên ngồi xuống và bảo hai mẹ con từ từ nói chuyện, không nên hùa theo mẹ và bỏ vợ. Thúy Thúy là cô gái trẻ, được cưng chiều nhưng những thói quen hay được bố mẹ chiều chuộng cô có thể sửa, cũng không đến nỗi để mẹ Đại Lâm sỉ nhục bố mẹ đẻ có công ơn sinh thành với cô. Còn về gia đình Thúy Thúy, vì muốn con gái hạnh phục, hai ông bà quá nhu nhược và dễ tin người. Vốn Kỷ Đạt đã thể hiện phẩm chất của họ trong tác phẩm, một người cha chất phát, người mẹ hiền dịu. Mỗi người một tính cách, dù Vương Hinh có ngông cuồng nhưng vì muốn bảo vệ chị gái và gia đình chị ấy mới làm thế. Qua cuốn sách, mới có thể thấy, lòng người thật đáng sợ, chuyện gì cũng có thể làm, dù có nghèo khổ hay giàu sang đừng để con người chúng ta bị tha hóa vì những đồng tiền. Cuốn sách cũng nâng cao giá trị, ma lực của đồng tiền mà khiến con người đi vào sa ngã. Mẹ Đại Lâm chính là một nhân chứng, đồng tiền đã làm bà đi vào những bước đường cùng, sai lầm nối tiếp sai lầm chẳng thể nào sửa được. Cuốn sách rất đáng để bạn đọc, hãy thử đọc nó và để lại bình luận dưới đây nhé! Chỉnh sửa cuối 24 Tháng tám 2021 mẹ chồng nàng dâu ngôn tình review sách tiền Tên sách Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu Tác giả Kỷ Đạt Dịch giả Hương Ly Nhà xuất bản Hội Nhà Văn Khổ sách 13×21 cm Số trang 412 trang Giá bìa đồng Loại bìa mềm, gấp mép Nguồn NOTE Các bài post trong đều nhằm mục đích phi thương mại, nếu có điều kiện hãy mua sách ủng hộ NXB. Giới thiệu nội dung Thúy Thúy – nàng dâu trẻ hiền lành ngoan ngoãn, gặp phải bà mẹ chồng tai quái, độc đoán và tham lam vô độ. Cô chưa kịp hưởng niềm hạnh phúc của cuộc sống mới, đã phải bước vào những chuỗi ngày u ám chốn địa ngục trần gian. Sau khi hứng chịu những trận đòn liên tiếp của mẹ chồng, cô đã gần như phát điên, và thực sự bị điên khi mẹ đẻ cô đột tử vì uất nghẹn trước những lời chửi rủa lăng mạ tàn độc của mẹ chồng cô. Mẹ chồng Thúy Thúy còn gây ra những điều tai quái gì nữa đây? Cuộc đời Thúy Thúy sẽ đi về đâu? Liệu ai sẽ là người giơ đôi bàn tay ấm áp nâng đỡ chở che cô? Kẻ ác có phải chịu sự trừng phạt?… MỤC LỤC chương 1+2+3 chương 4+5+6 chương 7+8+9 chương 10+11+12 chương 13+14+15 chương 16+17+18 chương 19+ 20+21 chương 22+23+24 chương 25+26+27 chương 28+29+30 chương 31+32+33 chương 34+35+36 chương 37+38+39 chương 40+41+42 chương 43+44+45 chương 46+47+48 chương 49

mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu